Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 648 - Chương 648 Dựa Vào Cái Gì 1

Chương 648

Dựa Vào Cái Gì 1


“Đúng thế, người chết.”


Ninh Thành mặc quần áo vào,


- Khi đó tôi đã chết. Tôi nhớ rõ, sau khi một người lính Nhật đánh tôi gục xuống đất, anh ta đã dùng thứ gì đó làm tôi ngạt thở. Họ không muốn một cái xác bị hư hại, như trúng đạn hay bị vũ khí sắc bén giết chết gì đó.


- Làm ngạt thở tới chết ư?- Mập Mạp khó hiểu hỏi. – Hiệu suất đó có chút thấp.


Đúng vậy, nếu trước đó người Nhật muốn loại thi thể không chút tổn hại gì, cũng đâu cần để từng đội người cầm súng ống như cầm thú, tất cả bọn họ chỉ cần cầm theo một miếng vải bông, đi đến làm ngạt thở người trên đường phố.


- Chôn sống.- Hai chữ này được phát ra từ trong miệng Tô Bạch.


Mập Mạp khiếp sợ không thôi.


- Đúng vậy, bị chôn sống. - Ninh Thành khẽ cười một tiếng, nhưng khi cười hàm răng của anh ta cắn chặt môi, hiển nhiên là không phải đang cười thật sự.


Mập Mạp đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, Tô Bạch nhìn thấy trong mắt Mập Mạp là sự tức giận, nếu không phải vì Phát Thanh Khủng Bố có ràng buộc đối với thính giả thì có lẽ lúc này Mập Mạp đã mua vé bay đến Tokyo để bố trí một sát trận phong thủy cho gia đình Thiên Hoàng


Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, Tây Âu có thính giả, Trung Quốc có thính giả, liệu quốc gia khác có thính giả không? Liệu Nhật Bản có thính giả không?


Dù sao Mập Mạp chính là nghĩ đến một nhà mấy chục miệng ăn của ông cố có thể đã bị chôn sống, sau đó thi thể bị đưa đến bên trong sở nghiên cứu kia làm thí nghiệm, vừa nghĩ đến đó trong lòng đã như bị một hòn đá lớn đè lên, khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, người Trung Quốc bọn họ luôn coi trọng việc mồ yên mả đẹp, người chết là lớn nhất, Mập Mạp càng là thế gia về Đạo gia, ông nội và cha anh ta đều là đạo sĩ lo liệu việc tang lễ ở Tứ Xuyên, đối với phương diện này đương nhiên càng thêm coi trọng, trong này nhất định cũng có ảnh hưởng đến Mập Mạp, vừa nghĩ đến tổ tiên của mình bị coi như chuột bạch, đã chết rồi thi thể còn bị chà đạp, tâm trạng Mập Mạp tốt mới là gặp quỷ.


May mắn cảm xúc của Mập Mạp dao động rất nhỏ, Tô Bạch bên cạnh vẫn giữ được bình tĩnh.


- Còn anh, anh là một sản phẩm đã thử nghiệm thành công ư? Có bao nhiêu sản phẩm giống như anh nữa? - Tô Bạch hỏi vào vấn đề chủ chốt, nếu lúc đó Ninh Thành đã chết, sau đó sở dĩ anh ta có thể sống lại, nhất định chính là thành quả mà người Nhật Bản nghiên cứu ra, nhưng làm sao người Nhật có thể để kết quả nghiên cứu của họ thoát khỏi lòng bàn tay?


- Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một đống thi thể. - Ninh Thành xắn tay áo lên, sờ vào cánh tay: - Lúc đó chỗ này dày đặc rất nhiều lỗ kim, trên lưng tôi cũng có rất nhiều lỗ kim. Những thi thể khác bên cạnh tôi cũng gần giống như thế, hẳn là phế phẩm bị người Nhật phán định rằng thí nghiệm thất bại.


- Thi thể bị chồng chất một bên, có mấy chỗ lò thiêu, người Nhật có một nơi đặc biệt để cất giữ những xác chết chưa được thí nghiệm, và nơi mà tôi tỉnh dậy hẳn là nơi người Nhật dùng để thiêu những xác chết đã qua sử dụng.


- Có lẽ khi đó người Nhật đánh giá rằng tôi cũng là một thí nghiệm thất bại nên sai người mang tôi đến đó để thiêu hủy, kết quả là lúc đó tôi tỉnh dậy.


- Nếu tôi thức dậy sớm một chút ở trong phòng thí nghiệm của người Nhật Bản thì có lẽ tôi thật sự vĩnh viễn không thể nhìn thấy bầu trời.


- Ngay cả khi Nhật Bản bị đánh bại và đầu hàng thì theo hoàn cảnh quốc tế vào thời điểm ấy, tôi cũng sẽ bị bí mật đưa trở lại hòn đảo chính của Nhật Bản để tiếp tục nghiên cứu những thí nghiệm của họ, hoặc tôi sẽ được người Nhật tặng lại cho người Mỹ như một món quà trao đổi, sau đó do người Mỹ tiếp nhận. Dù sao thì 100 năm tuổi thọ của tôi, đoán chừng đều sẽ ở trong phòng thí nghiệm, đồng thời tôi sẽ bị thực hiện nghiên cứu không ngừng bất kể ngày đêm.


- Vận may của anh thật đúng là tốt. - Tô Bạch thở dài.


Trên thực tế, đầu tiên là huyết thống Vampire của Ninh Thành cộng với những vết thi ban trên người anh ta, về cơ bản thì Tô Bạch tin rằng những gì Ninh Thành nói với hắn là sự thật. Đối với việc anh ta còn che giấu những điều gì thì Tô Bạch không biết. Bởi vì đối với huyết thống Vampire và những thi ban kia, thân là người có huyết thống Vampire và cương thi, Tô Bạch chính là người có quyền lên tiếng nhất. Trước đây hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ninh Thành, điều khiến hắn chú ý đến Ninh Thành là huyết thống của anh ta còn tinh khiết hơn cả một thính giả chính quy như hắn, mặt khác là bởi vì trên người Ninh Thành mang theo một hơi thở tử vong.


Ấn tượng Vampire mang lại cho con người chính là một đám Vampire thích ngủ trong quan tài băng lạnh lẽo, thế nhưng thực ra Vampire cũng là một loại sinh linh, mặc dù chúng luôn thuộc về trại thái ẩn mình bóng tối như truyền thuyết phương Tây nhưng về cơ bản chúng khác với những vong linh, mà hơi thở tử vong Tô Bạch ngửi thấy trên người Ninh Thành lại có mùi của cương thi.


Tô Bạch không tin rằng thằng cha không phải thính giả này, ấy vậy mà lại có huyết thống cương thi và Vampire giống như mình, vì vậy khi Ninh Thành giải thích, tất cả mọi chuyện đều nói thông được.


Trước kia từ chỗ Lâm Chu bị ngã đau một lần, ngay cả Mập Mạp cũng trở nên cảnh giác, huống chi Tô Bạch còn là người có liên quan trực tiếp, nên việc tiếp xúc với Ninh Thành càng được nâng cao cảnh giác gấp chục lần.


- Sau đó làm sao anh chạy thoát được? Một mình anh giết sạch toàn bộ binh lính Nhật bên trong sở nghiên cứu, sau đó xông ra khỏi thành Nam Kinh ư?


Lúc này Mập Mạp mới bình tĩnh lại cảm xúc của mình, anh ta cầm chén trà lên uống một ngụm trà, so với máu mà Tô Bạch và Ninh Thành thích uống, Mập Mạp đột nhiên cảm thấy chén trà pha bằng túi trà và nước sôi đặc biệt trở nên thơm ngon hơn.


- Ha ha. - Ninh Thành lắc đầu: - Nếu tôi có năng lực lớn như vậy thì còn bị anh bắt được sao?


Mập Mạp nghe thấy thế thì gật đầu, thực lực của con hàng này quả thật không tốt lắm. Đều là Vampire, nhưng khoảng cách giữa một kẻ tâm thần như Tô Bạch và người này quả thật quá lớn.


- Khi đó tôi rất đói, rất đói, và sau đó…


Chương 648

Bình Luận (0)
Comment