Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 667 - Chương 667 Sự Thật Của Lịch Sử 1

Chương 667

Sự Thật Của Lịch Sử 1


“An Setser... anh thật sự... sống... còn sống ... tôi đã... bị ô nhiễm... nhưng tôi... tôi đã thấy... thấy được sự thật... tôi đã thấy được sự thật... tôi muốn nói sự thật... nói sự thật cho anh... còn nữa... tuy rằng cơ thể của tôi bị ô nhiễm rồi... nhưng tôi vẫn có thể... giao lại truyền thừa tinh khiết cho anh…”


- Thượng đế... thượng đế là giả... thần... Thần cũng là giả ... thế giới này rất lớn... thật sự rất lớn... chúng ta... bị nhốt... bị giam ở trong lồng tre...


Giọng nói đứt quãng cho thấy tên Vampire này đang rất suy yếu, kẻ này vốn đang trong trạng thái chết giả, hơn nữa còn bị trấn áp. Sở dĩ lúc này gã ta có thể giao tiếp cũng bởi vì cơ thể của gã ta không ngừng bị thi hóa, bắt đầu được truyền vào một loại sức sống khác thường khác. Luồng sinh khí này làm cho gã ta có thể tự do hơn chút so với trước đây.


Nhưng sự tự do này cũng có nghĩa là thời điểm gã ta bị hủy diệt đã không còn xa, gã ta đã sắp hoàn toàn bị thi hóa. Theo cách nói của kẻ này thì là sắp bị ô nhiễm hoàn toàn, đến lúc đó, kẻ này sẽ có một sinh mệnh mới. Hủy diệt đi quá khứ, từ trên thi thể của kẻ này sẽ sản sinh ra một sinh mệnh mới, biến thành một cương thi hoàn chỉnh.


Đây cũng là nguyên nhân Phát Thanh Khủng Bố thông báo nhiệm vụ hiện thực. Dù không có một bước của Ninh Thành thì Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ cho thính giả tới đây để giúp nó giải quyết mầm tai họa.


Một luồng ánh sáng màu lam nhạt phát ra từ mi tâm của tên Vampire này. Đây là do kẻ đó chủ động mở ra phòng tuyến của linh hồn mình, bỏ xuống tất cả phòng ngự.


Hiển nhiên đối với gã ta mà nói thì bây giờ việc dùng linh hồn để giao lưu cũng là một chuyện gắng hết sức, gã ta đang dần dần tan biến, cho nên gã ta dứt khoát thả ra linh hồn của chính mình, buông bỏ tất cả ký ức, mở rộng tất cả những nơi quan trọng nhất trong sinh mệnh của một sinh vật để Tô Bạch, không, phải nói là vị An Setser mà gã ta đang nghĩ đến, có thể tiến vào.


- Những gì tôi muốn nói với anh, những gì anh cần biết đều ở trong linh hồn của tôi. Tự anh… hãy đến xem đi.


Khi Vampire kia nói ra những lời này, Hòa Thượng, Mập Mạp cùng với Gia Thố đều có vẻ mặt nghiêm túc. Thế giới rất lớn? Sự thật? Nhà giam?


Mập Mạp nhìn Hòa Thượng, mở miệng hỏi:


- Chẳng lẽ tên này nói đến chuyện Columbus phát hiện ra đại lục mới sao? Hay là Magellan chứng minh trái đất quả thật có hình cầu sau khi có chuyến đi trên biển?


Bởi vì Vampire kia giao tiếp bằng linh hồn, hơn nữa bây giờ cơ thể của gã ta cũng đang bị trấn áp hoàn toàn, ngay cả thính giác cũng không có. Vì lẽ đó dù người khác nói chuyện thì gã ta cũng không nghe thấy cái gì. Mập Mạp biết rõ nên mới thản nhiên lên tiếng thảo luận với Hòa Thượng về những thứ này.


Hòa Thượng lắc đầu, anh ta còn đang nhìn chăm chú vào tên Vampire nằm ở trên đài cao. Trên người kẻ đó chỉ có bùa chú của âm dương sư và thập tự giá, vốn dĩ không hề có pháp khí hay khí tức nào lưu chuyển, vì thế không có tác dụng trấn áp nào. Nhưng huyết thống của người này, thậm chí Tô Bạch còn thừa nhận là cao hơn cả hắn, huyết dịch được dùng để tạo ra Ninh Thành chỉ là đồ pha loãng, trên thực tế cấp bậc huyết mạch thật sự đã cao hơn Tô Bạch, không thể nghi ngờ về mặt đẳng cấp huyết mạch thì người này vượt xa Tô Bạch.


Cho nên, Hòa Thượng mới cảm thấy suy đoán lúc trước của Mập Mạp là không đúng.


- Chân tướng mà kẻ này nói không liên quan tới địa lí. - Hòa Thượng đáp.


Ở cổ đại, người Trung Quốc vẫn nghĩ mình là trung tâm thế giới. Trời tròn đất vuông đều do những dòng chảy tạo thành. Tất nhiên đó là do bị hạn chế về hoàn cảnh cũng như điều kiện lúc ấy, thật ra ở bên phương Tây cũng gần như thế.


Nhưng nếu như tên Vampire này có thân phận cao quý như vậy, hơn nữa trước đó vì một nguyên nhân không rõ mới rơi vào trạng thái chết giả, chắc hẳn là cực kì cường đại. Mà người cường đại như vậy, sao có thể suy nghĩ ngu muội về thế giới này giống như những người ở thời đại đó được?


Nếu vậy, rốt cuộc sự thật này hay nhà giam đó là cái gì?


Theo bản năng, Hòa Thượng đột nhiên thở gấp một hơi. Anh ta cảm giác được như thể sắp có một tin tức quan trọng về thế giới chân thực sẽ được bày ra trước mắt mình. Từ khi cách mạng công nghiệp cho tới nay, xã hội loài người bước vào nền văn minh khoa học kỹ thuật, những mê tín phong kiến đã bị cho vào quên lãng theo dòng chảy của quốc gia. Thần thoại truyền thuyết bị coi như những chuyện xưa được đúc kết lại, chủ nghĩa duy vật thống trị thế giới, tôn giáo tín ngưỡng trở thành những hoạt động tâm linh.


Cho dù sự tồn lại của Phát Thanh Khủng Bố như một Bug trên thế giới này thì dường như thế giới này cũng không hoàn toàn bình thường. Những thính giả đến từ phương Đông vẫn thường xuyên tìm thấy những pháp khí và sự truyền thừa ở các di tích cổ đại hoặc bí cảnh trong thế giới hiện thực, các thính giả đến từ phương Tây cũng vậy. Nếu như thế giới chân thật vốn “thuần túy” như thế, là thế giới hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật thì làm sao có thể xuất hiện nhiều pháp khí ở những di tích còn sót lại như vậy chứ?


Khỏi cần phải nói thêm, tên Vampire trước mắt này chính là một sự kỳ lạ rõ ràng nhất. Hiển nhiên là kẻ này không chạy ra từ trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố.


- Vào đi, Tô Bạch.


Lúc này, Gia Thố chủ động tiến về phía trước hai bước, đặt tay lên bả vai của Tô Bạch. Giữa lông mày anh ta có một hình đầu sói lấp lánh, cùng lúc đó, giữa hai lông mày của Tô Bạch cũng có hình đầu sói xuất hiện mờ mờ.


Đây là cách Gia Thố trợ giúp thêm cho linh hồn của Tô Bạch. Tuy rằng tên Vampire này đã thoải mái mở rộng linh hồn “mời quân hái trái” nhưng ai biết được con Vampire này còn có thủ đoạn bí mật nào hay không?


Mập Mạp niệm Tâm Kinh đạo gia, cũng tiến lên một bước, bàn tay anh ta ở sát sau lưng Tô Bạch. Một luồng sinh khí ấm áp tiến vào trong cơ thể Tô Bạch, âm thầm bảo vệ linh hồn của hắn.


Hòa Thượng thầm niệm một tiếng a di đà phật, tay phải để lên phần vai còn lại của Tô Bạch, trong lúc nhất thời, trên người Tô Bạch cũng tỏa ra ánh sáng rạng rỡ của Phật.


Ba người này cũng không phải kẻ ngu dốt, đố kị thì đố kị. Trước đó, lúc Tô Bạch “ăn quả đắng”, dường như không chiếm được cái gì, mấy người này cũng lộ ra vẻ mặt hả hê, thoải mái. Nhưng lúc này thấy Tô Bạch có cơ hội lớn, ai cũng tự nhiên bước lên giúp đỡ thêm.


Chương 667

Bình Luận (0)
Comment