Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 669 - Chương 669 Khởi Viết Vô Y, Dữ Tử Đồng Bào

Chương 669

Khởi Viết Vô Y, Dữ Tử Đồng Bào


Tuy nhiên, dù có con rồng này phủ đầu, nhưng những binh lính nhà Tần vẫn tiếp tục tiến bước. Dường như con rồng đang rít gào trên không trung hoàn toàn không ảnh hưởng đến bọn họ.


Dòng sông Giang Hà bắt đầu nổi sóng, trở nên đục ngầu. Ngay sau đó, không biết bao nhiêu thủy quái từ dưới đáy bắt đầu nhảy lên mặt sông, trông những thứ này giống như quỷ dạ xoa, hoặc như thể những lệ quỷ bỏ mạng nơi sông nước.


“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào.


Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu!


Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch.


Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác!”


“Sao lại nói là không có quần áo? Cùng người cùng áo.


Vua sắp khởi binh, chuẩn bị giáo mác. Cùng người cùng địch!


Sao lại nói là không có quần áo? Cùng người cùng ướt!


Vua sắp khởi binh, chuẩn bị giáo mác. Cùng người xông lên!”


Toàn quân trên dưới cùng nhau hát chiến ca cổ xưa đầy tang thương. Rồi sau đó, nước Tần dùng quân đội chỉnh tề trực tiếp nghiền nát đi đến, khí thế bọn họ vô cùng dũng mãnh, thế trận không thể ngăn cản.


Chính giữa quân đội có một chiếc xe loan được trang hoàng đẹp đẽ, một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên:


- Các người là ai mà dám lên tiếng trước mặt trẫm? Trẫm là tổ long duy nhất trong trời đất này.


Một người đàn ông đầu đội rèm châu, trên người khoác một bộ long bào màu đen từ xe loan đi ra, tay trái ông ta cầm roi, tay phải cầm ngọc tỷ. Ông ta ngẩng đầu đối mặt với con rồng đen hung mãnh kia, không hề có chút sợ hãi.


Ngọc tỷ bay lên không trung, đập thẳng vào người con rồng đen. Chỉ trong phút chốc, cơ thể to lớn của con rồng đen bị chia năm xẻ bảy, máu rơi xuống đầy trời.


Khung cảnh này,


Rất rung động,


Nhưng cũng thật đẹp đẽ.


Vào lúc này, cho dù là chủ nhân thân thể này cũng bắt đầu run rẩy, giống như cảm thấy khâm phục trước uy nghi của hoàng đế.


Còn Tô Bạch thì vẫn đang ở trong trạng thái “như trong mơ”.


Lúc trước Tô Bạch còn đang nghĩ, hình ảnh quân đội phương Tây cổ đại và bọn họ cùng đi chém giết mãnh thú chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, không thể tồn tại thật trong lịch sự được.


Mặc dù Tô Bạch có hiểu biết cơ bản về lịch sử, nhưng cũng không chuyên sâu về lịch sử, cũng không có năng lực phán đoán xem quân đội phương Tây này thuộc về triều đại hay đế quốc nào dựa vào các trang bị đội hình tòng quân. Nhưng khi đến hình ảnh thứ hai này, tất cả đều trở nên rõ ràng, đây chính là triều đại nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc.


Chẳng lẽ đây không phải là bịa đặt? Cũng không phải là một thần thoại không có thật nào đó? Vậy vị quốc vương ở hình ảnh đầu tiên là Alexander Đại đế, Hannibal hay là Caesar?


Hoàng đế vung chiếc roi dài lên, trong chớp mắt, nước sông đã bị chặn lại, cũng tách đôi ra, để lộ một con đường bằng phẳng.


Đội quân nhà Tần nghiền áp tất cả, những con thủy quái đều bị đánh bại, quân đội nhà Tần trực tiếp đạp lên thi thể của bọn chúng, sau đó bắt đầu vượt sông.


Quân đội tiếp tục tiến về phía trước, xa xa, Tô Bạch thấy một cửa khẩu to lớn - Hàm Cốc Quan.


Tô Bạch cũng đã từng đi qua di chỉ của Hàm Cốc Quan, nhưng trong ấn tượng của hắn, so sánh Hàm Cốc Quan trước đó với Hàm Cốc Quan trước mắt này quả thật quá chênh lệch, hoàn toàn không có chút gì để so sánh. Cửa khẩu này dài đến không nhìn thấy đoạn cuối, Tô Bạch cảm thấy hoảng hốt, giống như đây không phải là một cửa khẩu, mà là một tòa trường thành vậy.


Nhưng Tô Bạch không kịp chờ đến khi quân đội nhà Tần bước vào cửa khẩu thế nào thì trong phút chốc, hình ảnh đã trở nên mờ nhạt, lần mờ nhạt này rất gấp gáp, cũng rất vội vàng.


Hơn nữa, vốn sẽ có tận ba ký ức, nhưng dường như vào lúc này ký ức lại không thể truyền ra được, Tô Bạch chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gầm giận dữ vang đầy trời. Nhưng hắn lại không thể thấy được gì cả nên chỉ có thể dựa vào cảm giác để suy đoán, hình ảnh thứ ba có lẽ là trong địa ngục Tu La. Cái chết đã trở thành giai điệu chính, thậm chí có thể vào lúc này chủ nhân của thân thể này đã rơi vào trạng thái chết giả. Cuối cùng không biết làm sao mà lại bị người Anh phát hiện, sau đó đưa đến nơi này để nghiên cứu.


- An Setser, tôi không chịu được nữa. Tôi sắp mất khống chế rồi, tôi sắp trở thành một loại sinh vật bẩn thỉu mới rồi.


- Người bạn thân yêu của tôi, tôi gọi tên bạn trong bóng tối, hỡi An Setser.


- Tôi cầu xin bạn hãy lấy đi tinh hoa sinh mệnh sau cùng của tôi, đó là truyền thừa của tôi, cũng là ký ức của tôi. Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm trước khi bản thân bị ô nhiễm hoàn toàn.


- Cuối cùng, tôi hi vọng anh sẽ là người hủy diệt tôi. Rozgori tôi, cho dù có kết thúc hay biến mất cũng phải lấy thân phận Vampire cao quý để đối mặt với cái chết, không phải rơi vào cảnh một con quái vật bị ô nhiễm, đây là một sự sỉ nhục với huyết thống của tôi. Xin anh hãy giúp tôi giữ lại chút vinh quang cuối cùng này.


Linh hồn của Tô Bạch bắt đầu rút ra từ người Vampire tên là Rozgori, ngay lập tức, cả người Tô Bạch chấn động. Bên người Tô Bạch, Mập Mạp, Hòa Thượng và Gia Thố đều thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên là vừa rồi ba người giúp Tô Bạch hộ pháp là một chuyện vô cùng mệt mỏi. Dù sao đối với chuyện liên quan đến linh hồn đều không thể làm qua loa được, giống như là đang múa trên lưỡi đao sắc, quả thật là khiến người ta tiêu hao sức lực.


- Tô Bạch, cậu nhìn thấy gì vậy?


Hòa Thượng không nhịn nổi hỏi.


Nhưng đúng lúc này, Mập Mạp phát ra một tiếng thét kinh hãi.


- Chết tiệt, túi đại lễ xuất hiện rồi.


Trên đài cao, giữa lông mày của Vampire đã chảy ra một tia máu tươi, tuyệt đối không chỉ là một giọt.


Sau khi máu tươi kia chảy ra ngoài, chúng cũng bắt đầu chậm rãi bay hơi. Hiển nhiên, nếu cứ để những giọt máu này tiếp xúc với không khí bên ngoài thì chỉ trong vòng mười phút, chúng sẽ bay hơi hết 70-80%.


Tô Bạch phất tay, thu lại chỗ máu đó, nhưng hắn cũng không dám trực tiếp nuốt ngay vào bụng, mà là vứt cho Mập Mạp.


- Mập Mạp, tinh lọc một chút.


Về điểm này, Mập Mạp và Tô Bạch rất ăn ý với nhau. Lúc này, Mập Mạp lấy ra một chiếc bình ngọc, trước kia bình ngọc này để đựng đan dược, nhưng đã bị Mập Mạp ăn hết rồi. Mập Mạp trực tiếp cầm lấy chiếc bình, đổ toàn bộ máu tươi vừa lấy được vào trong đó rồi dùng một lá bùa dán lên đấy.


- Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh!


Một ngọn lửa màu xanh bốc lên, sau đó bắt đầu di chuyển xung quanh chiếc bình.


- Có vẻ là không vấn đề gì. Nếu lúc này còn do dự kéo dài thời gian, bữa tối kiểu Pháp thịnh soạn của cậu sẽ biến thành mấy món rau dưa nhà nghèo đấy.


Mập Mạp nhắc nhở nói. Bởi vì huyết mạch nồng đậm và năng lượng khí tức trong những giọt máu này đang bắt đầu suy yếu rồi. Mập Mạp cũng thấy tiếc thay cho Tô Bạch.


Chương 669

Bình Luận (0)
Comment