Chương 677
Cô Ta Để Mắt Tới Bọn Họ
Trong lịch sử, chính quyền trung ương của Trung Quốc đã cai trị Tây Tạng cả về chiều sâu và thời gian nhưng cũng chỉ được coi là tạm ổn. Cho đến lúc Hoàng đế Càn Long lên cai trị, dùng hình thức rút thăm thành lập chính quyền, xác nhận chính quyền trung ương và chính quyền bản thổ ở Tây Tạng có địa vị ngang nhau. Trước đó trong quá khứ, mối quan hệ của Tây Tạng với vương triều Trung Nguyên nhiều nhất chỉ có thể được coi là "Chư hầu của vương triều Trung Nguyên". Trên danh nghĩa nó đã thần phục vương triều Trung Nguyên, nhưng thật ra cũng tương đương với một loại độc lập. Về mặt ý nghĩa thì Tây Tạng hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của chính quyền trung ương cho đến khi quân đội giải phóng nhân dân tiến vào Tây Tạng năm 1959 để tiến hành bình định.
Theo cách nói của Gia Thố, chỗ của anh ta có ghi chép trong sách kinh rằng lúc trước có mười tám cao tăng đến triều Tần truyền giáo, họ đã mang theo một con Thần Ưng đến với ý đồ hiến tặng Tần Thủy Hoàng nhằm làm hài lòng Tần Thủy Hoàng và hy vọng rằng Tần Thủy Hoàng sẽ chấp thuận cho họ ở lại nước Tần truyền bá Phật giáo. Nghe nói con Thần Ưng này là một trong số con được Phật tổ cắt thịt cho ăn!
Mà trùng hợp chính là “Sử ký Tần Thủy Hoàng bản kỷ” ghi chép: Tần Thủy Hoàng "Năm 214 trước công nguyên), phía tây bắc xua đuổi người Hung Nô, từ huyện Du Trung men sông Hoàng Hà về phía đông đến huyện Âm Sơn đặt thành 44 huyện, đắp thành ở men sông Hoàng Hà làm lũy. Lại sai Mông Điềm vượt sông Hoàng Hà đánh lấy núi Cao Khuyết, Âm Sơn, Bắc Giả Trung. Đắp đình lũy để ngăn đuổi người Nhung. Dời những kẻ bị đày đến giữ ở các huyện mới. Cấm không được thờ.", từ "Không được" chính là tiếng Phạn thanh âm dịch của Phật Đà. Phật bắt đầu từ chùa chiền.
Ý nghĩa chính của đoạn văn là vào năm này, Tần Thủy Hoàng đã phái một đội quân lớn tấn công người Hung Nô và chiếm đóng toàn bộ khu vực Hà Sáo, trong đó có Cao Khuyết và Âm Sơn tương đương với cửa lớn của Hà Sáo. Sau đó cuộc khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng nổ ra, quân đội Tần quay trở lại Hàm Dương, đến lúc này người Hung nô mới dám run rẩy quay lại tái chiếm đất Hà Sáo. Mà triều Hán cũng bởi vì Hà Sáo nằm trong tay Hung Nô, bị Hung Nô chiếm cứ ưu thế chiến lược, nhục nhã chèn ép suốt mấy chục năm, mãi đến lúc Hán Vũ Đế dùng lực lượng cả nước mới đánh lại, cuối cùng thu hồi lại được Hà Sáo. Hầu hết khi mọi người đọc bản ghi chép này đều chỉ chú ý đến phía trước mà bỏ qua câu nói cuối cùng, lúc đó Tần Thủy Hoàng hạ chiếu chỉ xuống, trực tiếp ngăn cấm phật giáo, đoán chừng Tần Thủy Hoàng thật sự nhìn con lừa trọc (hòa thượng) không vừa mắt.
(Hà Sáo: nằm ở thượng lưu sông Hoàng Hà. Nằm trên địa phận khu tự trị Nội Mông và khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ. Phía bắc giáp núi Lang Sơn, núi Đại Thanh; phía nam giáp cao nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư; phía tây giáp núi Hạ Lan; phía đông đến tận Huhôt (Huhhot). Diện tích khoảng 25.000 km2. Nằm trong khúc uốn của sông Hoàng Hà nên có tên Hạ Sáo (khúc uốn của sông).)
Dựa theo quá trình bàn bạc và kết luận của Hòa Thượng và Tô Bạch, kể từ năm Tần Thủy Hoàng qua đời, lịch sử lập tức bị cắt đứt, thời đại sức mạnh chiến đấu đáng kinh ngạc của tổ tiên loài người đã kết thúc. Sau đó, cả người phương Đông và phương Tây đều trở thành những người bình thường như hiện tại. Bất kỳ tôn giáo nào, dân tộc nào, quốc gia nào cũng đều mất đi sức mạnh khủng khiếp này. Vampire, cương thi, yêu tinh và các nhóm quần tộc khác đều rút khỏi võ đài lịch sử, kỷ nguyên sức mạnh của con người đã kết thúc.
Nhưng sự việc này xảy ra trước khi Tần Thủy Hoàng qua đời, điều đó có nghĩa là đại bàng ăn thịt Đức Phật là có thật, hối lộ Tần Thủy Hoàng không thành, mười tám vị cao tăng bị trục xuất, còn con ưng kia cũng cùng họ quay về. Nhưng mười tám người này gặp tai nạn khi họ đi qua khu vực Hà Sáo, và sau đó những ghi chép về họ cũng biến mất, ngay cả con đại bàng kia cũng mất tích.
Ở trên tàu, sở dĩ Hòa Thượng và Gia Thố nghiên cứu bản đồ rất lâu là vì muốn tìm được nơi xảy ra tai nạn của mười tám vị tăng nhân, cuối cùng họ tìm được dựa vào ghi chép lịch sử và tư liệu tôn giáo, nơi đó chính là Ngân Xuyên, khu tự trị của người dân tộc Hồi Ninh Hạ.
Tô Bạch đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế thật sự bị hai vị học bá cao tăng này làm cho kinh hãi, mới qua bao lâu vậy mà họ đã tìm được vị trí rồi, hiệu suất thật đúng là kinh khủng. Hai người đang thảo luận khi nào thì đến Ngân Xuyên. Đương nhiên Tô Bạch nhất định sẽ đi cùng họ, dù sau bây giờ phải trả nợ phần ân tình này thôi.
Trong lúc nghe hai vị Hòa Thượng thảo luận thì Tô Bạch cũng lấy điện thoại di động, tùy tiện mở ra xem. Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến cái tên Lam Khả Nhi, trong lúc buồn bực ngán ngầm trực tiếp tìm kiếm cái tên này.
Kết quả tìm kiếm khiến đồng tử Tô Bạch co rút lại ngay lập tức, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua thông tin mà hắn mới tìm được, thậm chí sau đó còn tìm thấy một đoạn video tiết lộ lúc đó Lam Khả Nhi đang trong một khách sạn ở nước ngoài, sau khi bước vào thang máy thì kỳ quái ấn tất cả các tầng của thang máy rồi cuộn mình trong góc thang máy mà sợ hãi. Sau đó, hình như cửa thang máy bị trục trặc nên không thể tự động đóng lại, Lam Khả Nhi giống như đang sợ hãi thứ gì đó nên quay mặt ra cửa hét lên, nhưng trong ống kính máy quay ở cửa thang máy lại không có ai.
Sau khi ra khỏi thang máy, dường như Lam Khả Nhi đang nói chuyện với một thứ gì đó vô hình, cô ta tỏ ra rất sợ hãi và không ngừng né tránh thứ đó, tất cả những điều này đã được máy quay giám sát của khánh sạn ghi lại. Sau đó, Lam Khả Nhi mất tích, sau khi trình báo vụ việc này với cảnh sát, cảnh sát lập tức đến hiện trường điều tra, phát hiện thi thể Lam Khả Nhi trong bồn nước trên tầng cao nhất của một khách sạn.
Hô hấp của Tô Bạch đột nhiên ngưng trệ.
Bởi vì hắn phát hiện người phụ nữ kia, người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn không đơn giản như lời Hòa Thượng nói, mục tiêu của cô ta là ở trên người bọn họ, bọn họ có thể nhìn thấy cô ta đã nói lên một vấn đề rất rõ ràng.
Cô ta đang để mắt tới bọn họ.