Chương 678
Thì Ra Anh Là Dạng Phật Sống Như Thế Này 1
Xe taxi đến nơi, sau khi xuống xe, Tô Bạch đưa điện thoại cho Hòa Thượng nhìn, sau khi xem xong Hòa Thượng lập tức im lặng, sau đó đưa điện thoại cho Gia Thố, Gia Thố nhìn xong thì hít một hơi thật sâu.
Lúc này rốt cuộc hai vị cao tăng cũng gạt chuyện Phật tổ Thần Ưng sang một bên, bởi vì rõ ràng ba người bọn họ đang gặp rắc rối. Cái gì mà tình cờ gặp mặt, cái gì mà bọn họ không gây sự thì sẽ không gặp phiền toái, chuyện này đúng là lừa mình dối người.
Một thứ bẩn thỉu có thể chặn nhận thức của cả ba người, thứ bẩn thỉu ở bên cạnh bạn, nói chuyện và tiếp xúc với bạn, thế nhưng bạn lại chẳng cảm thấy một xíu khác thường nào.
Điều này thực sự quá đáng sợ.
- Tô Bạch, nếu anh không giúp cô ta nhặt sách thì có phải sẽ không xảy ra chuyện này hay không? - Gia Thố nhìn Tô Bạch hỏi.
- Giúp người làm niềm vui cũng là sai à? - Tô Bạch nhún vai hỏi ngược lại, nỗi oan này Tô Bạch cũng không muốn cõng.
- Chẳng phải do anh nhìn thấy người ta có bóng lưng đẹp nên mới giúp à? Có một bao gạo của ông già bị rơi xuống, sao lúc đó anh không giúp người ta cầm lên? – Khóe miệng Gia Thố mang theo ý cười trêu chọc hỏi.
Hòa Thượng ở một bên vô cùng tán thành.
Vấn đề rất nghiêm trọng nhưng ba người bọn họ vẫn chẳng sợ hãi đến mức không dám nói lời nào. Chẳng phải vĩ nhân Mao cũng đã nói, coi trọng địch nhân trên phương diện chiến thuật, coi thường trên phương diện chiến lược hay sao.
Đã xảy ra rất nhiều chuyện quỷ dị, ba người đều chẳng phải người hiền lành gì nên bọn họ càng hiểu rõ khi gặp chuyện gì đó thì nên bình tĩnh đối mặt hơn là hoảng sợ.
- Vé tàu của cô ta chính là ngồi bên cạnh tôi đấy.- Tô Bạch nhắc nhở. - Như vậy là cô ta đã nhìn chằm chằm chúng ta từ lâu rồi.
- Điều này thật kỳ lạ. Gần đây chúng ta cũng không làm chuyện hại nước hại dân gì. - Gia Thố trầm ngâm một lúc, sau đó tiếp tục nói.
- Có lẽ tên của cô ta không phải Lam Khả Nhi, sở dĩ cô ta nói cho anh nghe cái tên này, thật ra là một loại cảnh cáo?
- Cảnh cáo ư?- Tô Bạch nói: -Tương tự như thông báo trước khi giết chết chúng ta, sau đó từ từ chơi đùa tới chết? Cô ta có tự tin như vậy à.
Đây là điều khó hiểu nhất đối với Tô Bạch, nếu người đó thực sự như lời Gia Thố nói, muốn chơi trò mèo vờn chuột nên mới liên hệ trước với nhóm người mình tiếp xúc để tạo áp lực tâm lý thì cũng có lý. Nhưng đây là thế giới thực, mặc kệ cô ta có phải là Lam Khả Nhi hay không thì cô ta cũng phải đối mặt với ba vị thính giả có thâm niên. Ở thế giới thực cũng không có mấy ai dám coi các vị thính giả thâm niên như chuột mà chơi đùa.
- Có lẽ đối phương không phải là thính giả, nếu không cô ta đâu cần bố trí và đặt tâm tư nhiều như vậy chỉ vì muốn gặp mặt chúng ta?- Hòa Thượng phân tích.
- Chỉ là trong thế giới hiện thực, thế mà lại có một sự tồn tại quỷ dị, không biết sâu cạn như vậy, quả thực làm cho bần tăng rất là kinh ngạc. Trong thế giới hiện thực có sự tồn tại này cũng không có gì lạ, thế nhưng sự tồn tại này thường ở ngoài biển hoặc ở những nơi không ai lui tới, hoặc ngủ yên ở sâu trong lòng đất, không dám đi ra ngoài gây sự. Nếu dám ra ngoài làm loạn, Phát Thanh Khủng Bố cũng không mù.
- Binh tới tướng chặn, nước đến đất chắn. Thôi vào nhà đi, đợi vào nhà rồi tôi cũng không tin cô ta dám xông vào nhà Lão Phương. - Tô Bạch nói xong vươn tay đẩy mở cổng sắt.
Lúc này tiểu gia hỏa và Cát Tường hẳn là ở nhà, có Cát Tường làm bạn, Tô Bạch cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của tiểu gia hỏa. Hơn nữa trong nhà có trận pháp của lão Phương, nó còn được Mập mạp và Hòa Thượng cải tạo qua, đa số bộ phận vẫn được giữ lại, cho dù những thính giả cao cấp đích thân đến đây thì việc muốn phá được mai rùa này là cũng không phải là chuyện đơn giản.
Chỉ là, khi Tô Bạch đẩy cánh cổng sắt ra thì cả người hắn cũng lui về đằng sau theo bản năng, chen vào giữa Hòa Thượng và Gia Thố.
- Tên tài xế kia đâu rồi?
Tô Bạch quay đầu nhìn lại thì thấy người tài xế vừa dừng lại phía sau tìm tiền, rút một điếu thuốc cũng như chiếc xe taxi đều đã biến mất.
Phía trước cũng không phải là nhà của Lão Phương, khu vực xung quanh bỗng chốc trở thành nghĩa địa, gió lạnh của mùa đông thổi qua, thổi bay những mảnh lá khô. Đồng thời cũng thổi vào đáy lòng của ba người Tô Bạch, hắn chợt cảm thấy ớn lạnh.
Cùng lúc đó, tay trái của Tô Bạch đột nhiên nắm chặt, hô hấp bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Ở phía đối diện, Hòa Thượng và Gia Thố cũng không khác biệt mấy, hơi thở của họ đột nhiên trở nên rất bất ổn.
- Chuyện này có chút nghiêm trọng rồi. - Tô Bạch kiềm chế tâm trạng run rẩy của mình lại rồi lấy một điếu thuốc, châm lửa đốt.
- Tôi phải thanh minh một lần nữa, tuyệt đối không thể nào chỉ vì tôi nhìn người ta xinh đẹp sau đó giúp cô ta nhặt quyển sách mới gây nên chuyện này. Tôi càng không tin loại quỷ cấp bậc này sẽ chơi trò tùy ý công kích.
- Nhưng bây giờ hiềm nghi lớn nhất vẫn nằm ở trên người cậu. - Hòa Thượng thở dài lấy ra một tràng hạt Phật: - Cậu có quen người phụ nữ đó từ trước không? Hoặc là căn cứ theo người tuổi trẻ các cậu nói, trước kia cậu đối xử tệ bạc với cô ta hả?
Tô Bạch khẽ mỉm cười, nhìn về phía Hòa Thượng, có chút ngoài ý muốn.
- Hòa Thượng à, nếu như anh thật sự không nhịn được nữa thì tôi đi Thượng Hải tìm hai nữ minh tinh cho anh. Sau đó ở trước lầu cửa sổ của phòng khách sạn trên tầng 50, tôi kêu họ vịn cửa sổ kính bằng cả hai tay sau đó quay lưng về phía anh. Anh từ phía sau tiến vào bọn họ, phía dưới chính là Thượng Hải phồn hoa, có thể mang đến cho anh loại cảm giác mạnh, như vậy mới xứng với trinh tiết hơn hai mươi năm anh gìn giữ.
Hòa Thượng không tức giận mà nghiêm túc hỏi.
- Cứ xem như trong lòng bần tăng mong muốn, thế nhưng thí chủ Tô Bạch à, cậu có nhiều tiền như vậy hả? Mặc dù nước khoáng trên đường sắt cao tốc rất đắt, nhưng thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền. Ngay cả một chai nước khoáng cậu cũng không đủ tiền mua nổi, vậy mà cậu vẫn muốn tìm phụ nữ cho bần tăng. Trái tim của bần tăng thực sự rất cảm động.
Tô Bạch và Hòa Thượng đang chế giễu và mỉa mai nhau, cuộc trò chuyện giữa hai người càng ngày càng có mùi thuốc súng. Hiển nhiên có một loại thuốc súng nào đó đang tồn tại khuấy động lửa giận giữa hai người, để hai người mất đi vẻ nho nhã và đạm mạc ngày xưa.