Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 697 - Chương 697 Anh Là… Đồ Tâm Thần Sao? 2

Chương 697

Anh Là… Đồ Tâm Thần Sao? 2


Tinh thần bám riết không tha của cô gái quả thực cũng đủ lợi hại, cô ta không hề chọn chạy trốn, mà lại một lần nữa xuất hiện phía sau Tô Bạch.


Thế nhưng, một lần lại nối tiếp một lần của cô ta, rõ ràng đã chọc cho Tô Bạch xù lông nhím. Sự nhường nhịn trước đó với cô ta, chỉ là vì Tô Bạch phát hiện hiện ra một chuyện, trên chủy thủ mà cô gái này dùng để đâm Mập Mạp, có một dấu vết đồ đằng con sói, dấu ấn đó giống y như đúc trên ngực của Gia Thố, rõ ràng cô gái này có quan hệ rất sâu với anh ta.


Cho nên vì nể mặt Gia Thố, hắn mới không trực tiếp ra tay tàn nhẫn, nhưng cho dù là Gia Thố nếu chọc hắn xù lông, thì Tô Bạch cũng sẽ không nể mặt anh ta một chút nào, huống chi là cô gái không hề có một chút quan hệ gì với hắn này.


Một tầng băng lạnh trực tiếp xuất hiện giữa Tô Bạch và cô gái này, cô ta chuẩn bị tấn công Tô Bạch, đã hoàn toàn mất đi đất dụng võ. Ngay khi cô ta định lùi ra sau, kéo dài khoảng cách, lại đột nhiên phát hiện ra trước sau trái phải đều là mặt băng.


Cô gái cầm chủy thủ trong tay, chuẩn bị đục vỡ mặt băng, nhưng Tô Bạch không cho cô ta cơ hội này, ngay khi hắn duỗi tay tới, mặt băng trực tiếp tan rã, Tô Bạch rất dễ dàng bắt được cổ của cô ta, sau đó bắt đầu dùng sức.


“Phụt..”


Một ngụm máu tươi phun ra từ khóe miệng cô ta.


Lúc này, Tô Bạch áp chế sự mất kiên nhẫn và sát ý trong lòng mình, cuối cùng mới miễn cưỡng buông tay mình ra.


Cô gái rơi xuống đất, ôm cổ mình ho sù sụ trong sự đau đớn.


“Gia Thố là gì của cô?” Tô Bạch hỏi.


Cô gái ngẩng đầu, nhìn Tô Bạch mang theo một vẻ ngạc nhiên: “Anh biết tôn giả sao?”


“Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì giết chết em Tiểu Mễ của Gia Thố rồi.”


Lúc này, Mập Mạp cũng đứng dậy, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng nặng nề. Thực ra, nếu không phải vừa rồi anh ta dùng vũ khí bản mệnh để chặn lưỡi đao, thì bây giờ phỏng chừng anh ta đã được người ta chụp cho một bức ảnh chặt đầu xuống rồi. Mập Mạp vốn không phải là thính giả dòng cường hóa cơ thể, chiến đấu cận thân vốn đã chịu thiệt, lại thêm vừa rồi anh ta thật sự đang chìm đắm trong một loại cảm giác tín ngưỡng đối với những người hành hương thành kính đó, nên lòng cảnh giác hiển nhiên không cao.


“Gia Thố đã bị thương, chúng tôi tới nơi này xử lý một vài việc giúp cậu ta. Cô có thể hiểu là báo thù.” Tô Bạch lôi di động của mình ra, nhấn vào trong thanh wechat của Gia Thố: “Cô có dùng di động không? Hay là, cô chỉ là một con robot giết người chỉ biết trốn trong chùa miếu khổ tu?”


Cô gái này không phải là thính giả, điểm này Tô Bạch có thể cảm giác được rất rõ ràng, bởi vì kỹ thuật chiến đấu và kinh nghiệm của cô ta, thậm chí là phương thức giải phóng sức mạnh, đều thuộc loại sản phẩm đã qua nhiều lần gọt giũa mà có. Đây là một loại cảm giác từ nhỏ đã bắt đầu tu hành mới có thể thể hiện ra. Mà thính giả không có điều kiện để làm đến mức độ này. Một là cường hóa thính giả nhận được đã lược bớt rất nhiều thời gian và trình tự. Hai là cho dù thính giả ở trong thế giới hiện thực, thì thời gian cũng rất gấp rút, cho dù cường hóa là đạo sĩ hay là người tu chân, cũng không có điều kiện cho anh đến mấy chục năm, hay hơn trăm năm để đi khổ tu ngộ đạo, mọi người đều rất vội.


Cũng bởi vậy, mới xuất hiện rất nhiều thính giả có cấp bậc cường hóa không tệ, nhưng lại hoàn toàn không phát huy được bao nhiêu thực lực của bản thân. Lần trừng phạt trong thế giới chuyện xưa trước, cho dù là Phát Thanh đã cưỡng chế nâng cao thực lực cho những thính giả cấp thấp, nhưng khi đối mặt với người có thâm niên chân chính, cũng vẫn sẽ bị giết chết, nguyên nhân chính là ở điểm này.


“Tôi không tách biệt khỏi xã hội.” Cô gái đáp.


“Vậy cô xem nhật ký trò chuyện của tôi và Gia Thố đi, rồi cô sẽ hiểu tôi và vị tôn giả đó nhà cô có quan hệ gì.”


Tô Bạch đưa điện thoại cho cô gái.


Cũng may, trước đó Gia Thố và Tô Bạch khi không có việc gì làm sẽ nói chuyện với nhau, lần trước khi Gia Thố đi dạo chơi, còn thật ngoài lạnh trong nóng, gửi một loạt ảnh cho Tô Bạch, vừa vặn có thể lôi ra để chứng minh thân phận của mình.


Cô gái nhìn nhật kỳ trò chuyện trong di động một lúc, có hơi ngạc nhiên, nói: “Tôi từng nghe tôn giả nhắc tới, anh ấy nói anh ấy có mấy người bạn ở nội địa, anh là… Mập Mạp?” Cô gái nhìn về phía Mập Mạp và hỏi.


“Trương Bát Nhất.” Mập Mạp hừ một tiếng, suýt chút nữa thì bị một người không phải là thính giả chặt đầu, bản thân anh ta cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, hơn nữa, cô gái này còn là em Tiểu Mễ của Gia Thố, quả thực là mất hết mặt mũi rồi.


Ngay sau đó, cô gái nhìn về phía Tô Bạch.


“Vậy, anh là… đồ tâm thần sao?”


“…” Tô Bạch.


“Vậy, anh là… đồ tâm thần sao?”


Sau khi nghe được câu nói này, Tô Bạch đột nhiên muốn kêu Mập Mạp mua vé khứ hồi, không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, cũng chẳng thèm làm chuyện gì hết, sau khi về nhà, có thể thuận tiện đâm vài nhát dao lên cơ thể Gia Thố đã biến thành người thực vật, để giúp cái thứ trong nóng ngoài lạnh đó kết thúc đau khổ, tiễn anh ta đến tây phương cực lạc gặp Phật tổ.


Mập Mạp nghe được câu nói này, bật cười “há há há”, dường như cũng không còn so đo về chuyện vừa rồi suýt chút nữa bị đâm như vậy nữa, nhưng vẫn hỏi: “Trước đó, cô ra tay với hai người chúng tôi làm gì?”


“Bởi vì gần đây có không ít người đặc biệt tiến vào Tây Tạng, sóng dao động khí tức trên người bọn họ hoàn toàn không phải của người bình thường, bọn họ đều tới tập kết ở khe vực Tarenda, thánh miếu chúng tôi đã tổ chức rất nhiều đợt chặn giết, có đợt thành công, có đợt thất bại.”


Nghe được câu nói này, Mập Mạp nhìn Tô Bạch với vẻ có hơi ngạc nhiên.


“Đại Bạch, liệu có phải điểu nhân đó không giống như suy đoán lúc trước của chúng ta, đợi đến khi chúng ta tìm được mấy lạt ma đó thì lại gửi tin tức sau, mà là gửi từ trước?”


“Hôm qua chúng ta mới biết vị trí cụ thể, ngay trong đêm cũng đã bay đến Lhasa, lại suốt đêm lái xe đến nơi này, mà vụ cô ta nói đó đã là chuyện xảy ra rồi, là từ trước khi chúng ta tra khảo điểu nhân đó, chắc hẳn không phải là điểu nhân đó thông báo đâu, cũng có khả năng mấy lạt ma đó bị thương nặng ở thế giới hiện thực, cho nên đã tìm một vài thính giả tới để bảo vệ sự an toàn của mình. Nhưng như vậy cũng không đúng…” Tô Bạch nhìn về phía cô gái này, hỏi: “Ý của cô là có vài nhóm người phải không?”


“Đúng vậy, có mấy nhóm người lận, thực lực có mạnh có yếu.”


“Vậy không phải tới bảo vệ mấy lạt ma đó rồi, chắc hẳn là có chuyện khác, đợi lát nữa, anh lên diễn đàn thính giả đăng bài hỏi xem.”


Chương 697

Bình Luận (0)
Comment