Chương 698
Anh Từng Bị Thi Thể Người Da Đen Thông 1
Nếu là muốn tìm người tới bảo vệ mình, vậy hiển nhiên không có khả năng làm đến mức gióng trống khua chiêng khiến nhiều người tới như vậy. Đây còn không phải là nói rõ cho kẻ thù của mình, rằng mình bị thương rất nghiêm trọng, mau tới giết mình hay sao?
“Chúng ta phải đi đến chùa miếu của mấy lạt ma đó ở.” Tô Bạch suy nghĩ trong đầu xem nên dùng tính từ gì để miêu tả mấy lạt ma này mới thích hợp, dù sao thì nơi này cũng là đất Tây Tạng, lạt ma nhiều vô số kể, mà chùa miếu cũng rất nhiều nữa.
“Tôi biết người mà các anh muốn tìm là ai.” Cô gái ngược lại không để Tô Bạch tốn nhiều công sức đã hiểu ra được ý của hắn: “Bọn họ có một ngôi chùa bí mật ở khe vực Tarenda, nằm ở bên trong vực sâu, được xây dựng sau khi đào rỗng và đục mở khe vực.”
“Vậy không phải cũng giống như Huyền Không tự hay sao?” Mập Mạp sờ cằm mình, sau đó lôi di động ra đối chiếu bản đồ một chút: “Đại Bạch, khe vực đó chắc hẳn chính là khe vực mà chúng ta muốn tìm đó, vị trí mà điểu nhân nói là đúng.”
“Huyền Không tự thì tôi biết, là một ngôi chùa được xây dựng và thời kỳ Bắc Ngụy ở Tây Vực, nhưng ngôi chùa bên khe vực Tarenda này thì lại mới được xây vào mười mấy năm trước, cũng không có lịch sử gì cả.” Cô gái trả lời.
“Mới xây dựng sao?” Mập Mạp sờ đầu mình với vẻ có hơi bất ngờ: “Thế cũng được sao, không tính là khác thường à?”
“Vài năm trước, có một phe phái theo người đó đi rất xa, sau đó người đó phản loạn muốn độc lập, quân giải phóng tiến vào Tây Tạng bình định, chùa chiền và các cứ điểm của phe phái đó cũng bị nhổ sạch toàn bộ, rường cột của phe phái đó cũng lưu vong ở nước ngoài cùng người đó, chỉ là vài năm gần đây, chính sách thả lỏng, nên người của bọn họ lại trở về bắt đầu xây dựng lại chùa miếu. Bởi vì bọn họ và thánh miếu của chúng tôi có lập trường hoàn toàn đối lập, cho nên những năm gần đây, sự tranh đấu gay gắt giữa chúng tôi và bọn họ vẫn luôn không dừng lại.”
Mập Mạp gật đầu với vẻ hơi đăm chiêu, anh ta đã nghe ra được, cô gái này cũng không biết chuyện của thính giả, cũng không biết tôn giả Gia Thố trong miệng của cô ta đã là một thính giả có thâm niên, hơn nữa bên đó cũng có thính giả, có sự tham gia của sức mạnh thính giả, thực ra sự tranh chấp giữa hai bên đã vượt qua một mức độ nhất định, nhưng bởi vì quy tắc và những ràng buộc của Phát Thanh còn tồn tại, khiến cho cho dù là thính giả ở bên nào cũng không dám ra tay lộ liễu, mà hình thành một loại khắc chế và cân bằng.
Có thể, trong quan điểm của cô gái này, Gia Thố chỉ là một người tu hành Mật tông có thực lực rất mạnh, đối mặt cũng có người tu hành Mật tông có thực lực rất mạnh, mà cũng không hiểu sự phức tạp sâu sắc ở trong đó.
Có thể, mấy thính giả của phe phái đó, cũng không phải là lạt ma sinh trưởng ở phe phái đó, mà là sau khi chọn trở thành thính giả, mới tập trung lại với nhau vì mục tiêu đó.
Nghĩ đến điểm này, Mập Mạp bắt đầu có hơi đồng cảm với Gia Thố, chẳng trách con hàng này lại ngoan ngoãn ở nhà, thường không thích ra ngoài dạo chơi khắp nơi, bây giờ còn dứt khoát ở lại Thượng Hải.
“Ha ha, thật sự nên phát cho Gia Thố một bông hoa hồng nhỏ, cộng thêm một ngôi sao năm cánh.”
Tô Bạch thì lại không dự định tiếp tục nán lại nơi này nữa, mà là ra hiệu với Mập Mạp một chút. Mập Mạp lập tức lên xe, kéo ghế dựa về sau, rõ ràng cổ vẫn không được thoải mái cho lắm.
“Các anh đến khe vực Tarenda sao?” Cô gái có hơi ngạc nhiên, tuy người đàn ông nội địa vừa mới đánh bại mình rất mạnh, nhưng đến ngay cả tôn giả còn không thể đích thân tới nơi đó khiêu chiến, đồng thời sự tranh đấu giữa hai bên vẫn luôn được thể hiện chủ yếu ở phương diện đối kháng của những người bên dưới: “Thân là bạn của tôn giả, tôi cảm thấy tôi nên nhắc nhở các anh, nghe nói nơi đó vẫn còn mấy cao tăng có thực lực gần bằng với tôn giả trấn thủ.”
“Gà mái ơi, mấy cao tăng đó bây giờ đã bị “Dương Vĩnh Tín” cho giật điện đến chỉ còn một hơi thở rồi.” Mập Mạp phất tay với vẻ không để ý: “Tôn giả nhà cô bây giờ không tiện về đây, cô cứ trở về từ từ quản thúc thánh miếu gì đó của các cô đi, đừng có ra ngoài ám sát nữa, trước cứ yên ổn đợi, đừng gây thêm phiền phức là được.”
Nghe xong lời nói của anh ta, trên gương mặt của cô gái lập tức lộ ra vẻ tức giận: “Nếu không phải có anh ta ra tay, thì trước đó anh đã bị tôi giết chết rồi!”
“Cô…” Mập Mạp bị chặn họng, anh ta cũng không tiện gào lên đấy là cô đánh lén, không tính, để phân bua cho mình, thân là một thính giả có thâm niên, vậy mà lại không có được sự coi trọng của loại nhân sĩ võ lâm chính đạo cổ đại này.
“Anh ta không có ý đó, bây giờ chúng tôi có việc cần phải làm, có thể ảnh hưởng khá lớn, chỉ có những người ở cấp bậc như tôn giả của các cô mới có thể tham gia vào, để tránh những tổn thất không cần thiết, cho nên vẫn mời cô thông báo cho những người khác trong thánh miếu của các cô, trước tiên tạm thời thu về hết để tránh sóng gió. Nếu bây giờ tôn giả của các cô ở đây, anh ta cũng sẽ yêu cầu làm như vậy. Về phần anh bạn mập này, bản thân anh ta không am hiểu chiến đấu cận thân, nhưng năng lực của anh ta, không hề kém hơn tôn giả của các cô chút nào, anh ta cũng biết tôn giả của các cô.”
Cô gái trừng mắt nhìn Mập Mạp một cách dữ tợn, sau đó khom người hành lễ với Tô Bạch: “Được, Ương Lạp sẽ trở về thông báo cho các đệ tử thánh miếu quay trở về miếu.”
“Cẩn thận một chút.” Tô Bạch nhắc nhở.
Cô gái tên là Ương Lạp đó trực tiếp xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trên sườn núi bên dưới đường cái.
“Cô gái này thật sự không biết tốt xấu, bàn gia tôi cũng không có hứng thú so đo với cô ta.” Đợi người ta đi rồi, Mập Mạp mới vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm.
“Được rồi, ai đó còn không xấu hổ lên tiếng nữa cơ đấy, bị một người bình thường suýt chút nữa giết chết, cảm thấy thật mất mặt.” Tô Bạch cắt ngang.