Chương 715
Bí Mật Trong Xe Ngựa 3
Hòa thân sở dĩ mang theo hòa bình cũng không đến hai mươi năm, sau này Thổ Phiên hoàn toàn xung đột bạo lực với đại Đường. Đôi bên đánh đến gần trăm năm, Thổ Phiên không chỉ có thành quả thôn tính đại Đường và Tây Vực để mở rộng lãnh thổ mấy chục năm, mà còn từng một lần chiếm lĩnh đô thành Tây An của đại Đường. Cho nên, hòa bình, nói hữu nghị thì vốn là do các nhà sử gia ở các triều đại lịch sử cố tình tân trang, sợ nó quá mức khó coi mà thôi.
Nhìn đến hiện tại, sự vĩ đại và tác dụng của công chúa Văn Thành lại càng bị giả tạo hóa, khoa trương hóa và chính trị hóa.”
(Chú thích: Bút pháp xuân thu là văn chương được viết theo lối của Khổng Tử trong bộ kinh “Xuân Thu”, hàm súc, ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thâm thúy thể hiện sự khen che đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.)
“Thế là tại sao?”
“Dân tộc hòa hợp. Dân tộc đoàn kết, lớn hơn trời.” Tô Bạch tổng kết lại: “Trên cơ sở hào phóng này, ngay cả pháp luật còn có thể bỏ qua, càng đừng nhắc đến việc tu sửa và mơ hồ phóng đại cái gọi là lịch sử.
Chuyện xưa của công chúa Văn Thành thời Đường thực ra rất tương tự với con đường tơ lụa thời cổ đại, phía chính phủ không ngừng trắng trợn tuyên bố, thậm chí người lãnh đạo còn biết há mồm hô những khẩu hiệu lôi kéo mối quan hệ giữa dân tộc trong nước và quốc gia nước ngoài. Nhưng thực ra thật sự có thể nhìn ra được những manh mối từ những cơ sở lịch sử và thường thức, chuyện của công chúa Văn Thành cụ thể như thế nào, có thể tìm được trong sách lịch sử, thậm chí trong cả sách sử của Thổ Phiên cũng có thể tìm được bằng chứng. Con đường tơ lụa lại hơn một trăm năm trước, một nhà thám hiểm nước Đức tùy ý đặt ra một cách nói, kết quả hiện tại được tuyên truyền một cách vô cùng thần kỳ. Đây chính là chính trị, có chút giống với bộ quần áo mới của hoàng đế.”
Thính giả ông già gật đầu, ý là ông ta đồng ý với cách nói của Tô Bạch, đồng thời cũng bảo: “Bây giờ xem ra, lúc trước Lý Thế Dân chắc hẳn không có cách nào với Thổ Phiên, cố nhịn, không thể không làm ra hành động hòa thân, mà ông ta ban tặng phong hào công chúa Văn Thành, hoặc là vừa vặn trùng hợp đụng xe, hoặc là có khả năng thật sự là do ông có thể đã biết được một vài bí mật về thời kỳ nhà Tần, cho nên mới ban danh hào này để cố tình ghê tởm người Thổ Phiên. Thậm chí, Lý Thế Dân có khả năng còn mang theo một chút ảo tưởng, hy vọng công chúa Văn Thành có thể giống như vị triều Tần đó, nắm giữ quyền lực của các bộ lạc đất Tạng trong tay cô ta.”
Cho dù công chúa Văn Thành đó rốt cuộc là thật hay giả, cũng chẳng quan tâm công chúa Văn Thành mà Lý Thế Dân sắc phong liệu có cái gọi là sự tồn tại mang hàm nghĩa sâu xa hơn hay không, những những vấn đề về mặt học thuật này, hiện tại quả thực không cần thiết phải nghiên cứu tiếp, bởi vì nhiệm vụ cấp bách lúc này vẫn là kích hoạt trận pháp bên trong cỗ xe ngựa, Mập Mạp và thanh niên họ Châu nói họ cần thời gian chừng mười hai tiếng đồng hồ mới có thể hoàn thành.
Như vậy, ít nhất thì trong thời gian nửa ngày sau, bốn người đều sẽ bị nhốt ở trong không gian chật hẹp không ăn không uống, cũng may, cho dù là nửa ngày không ăn không uống, đối với người bình thường mà nói còn không tính là gì, nên đối với bốn thính giả có thâm niên, lại càng không thành vấn đề gì hơn.
Hai người si mê trận pháp chuyên tâm tập trung tinh thần vào việc tìm kiếm và hiểu rõ trận pháp, nghĩ đến sau chuyện lần này, sự hiểu biết và trình độ của bọn họ đối với trận pháp cũng sẽ vì vậy mà tăng thêm một cấp bậc, đây cũng được xem là cơ hội cho bản thân bọn họ.
Tô Bạch leo ra khỏi cửa sổ xe, lôi một điếu thuốc từ trong túi áo ra rồi châm lên, không khí trong không gian chật hẹp này chắc chắn sẽ trở nên càng thêm vẩn đục.
Trong phút chốc, bên cửa sổ lại có một người leo ra, đó là thính giả ông già.
“Có thuốc mà cậu cũng không nói sớm, thèm chết tôi rồi.” Thính giả ông già cười bảo.
Tô Bạch đưa một điếu thuốc cho ông ta, sau đó ném bật lửa qua đó.
“Hô...” Thính giả ông già phun ra một làn khói thuốc, hỏi với vẻ mặt hài lòng: “Anh bạn trẻ, cậu tên là gì?”
“Tô Bạch.”
Điểm này, ngược lại cũng không có gì hay để mà giấu diếm, tuy rằng Tô Bạch không giống với kiểu người thích giao lưu trong vòng thính giả như Mập Mạp, nhưng nếu đã lăn lộn ở trong giới thính giả lâu như vậy rồi, người biết thân phận của mình chắc chắn rất nhiều, thính giả ông già này chỉ cần có thể ra ngoài, sau đó nghe ngóng một chút, hình dung bộ dáng và cường hóa của hắn một chút, là có thể hỏi ra được thân phận của Tô Bạch.
“Ha ha, anh bạn trẻ Tô Bạch, tôi họ Thẩm, tên là Thẩm Văn.”
Tô Bạch gật đầu, nhưng bây giờ hắn thật sự không có ý định nói chuyện phiếm, ông cụ họ Thẩm này mang đến cho người ta một loại cảm giác rất yếu ớt, ngược lại khiến cho Tô Bạch không thích cho lắm, hoặc là ông giống như Hòa Thượng công khai nói, đừng cho tôi cơ hội, nếu có cơ hội thì tôi sẽ hại cậu, hoặc là loại đừng thấy tôi sợ, tôi mà hại cậu thì đến bố tôi cũng phải sợ như Mập Mạp. Hai loại người này, ngược lại qua lại với họ lại càng thoải mái hơn một chút.
Ông cụ Thẩm trộn lẫn giữa Hòa Thượng và Mập Mạp, mang theo một loại cảm giác hơi cổ hủ, loại cảm giác này là thứ khiến Tô Bạch không kiên nhẫn nhất.
“Tô Bạch, có phải cậu đã sớm biết một vài điều gì đó rồi không, có thể chia sẻ với tôi một chút được không?”
Ông cụ Thẩm bày tỏ suy nghĩ của mình, bởi vì cho dù là trước đó Tô Bạch kêu ông ta triệu hồi vong hồn của quân Tần, hay là sau đó Tô Bạch chắc chắn những binh lính Tần đó có thể chặn được tảng đá sụp lở, điều này chứng minh một suy nghĩ, đó là hình như hắn thật sự đã sớm biết những bí mật liên đến thời kỳ nhà Tần, khiến người cảm giác không thể tưởng tượng được đó.
Quả thực, cái trước đúng thực là Tô Bạch đã sớm biết được một vài chuyện liên quan đến triều Tần, nhưng cái sau, ngược lại cũng không phải hắn mưu tính chu toàn rồi mới hành động, mà hắn chỉ vốn nghẹn một bụng lửa, sau đó tình cờ gặp được người da đen Klaus đó uy hiếp mình, mới đối đầu một cách dứt khoát với anh ta mà thôi, chỉ có điều, ông cụ Thẩm không phải là Mập Mạp và Hòa Thượng, cho dù là nói thực với ông ta, thì ông ta phỏng chừng cũng sẽ không tin trong thính giả lại sẽ có một tên tên bệnh thần kinh thực sự, hơn nữa còn là bệnh thần kinh đã hun đúc thành một thính giả có thâm niên có thực lực mạnh mẽ.
“Không thể trả lời.” Tô Bạch vừa nhả khói thuốc, vừa quan sát từng binh lính quân Tần ở trước mặt, đồng thời còn duỗi tay ra kiểm tra bọn họ một chút.
Người Trung Quốc từ xưa đến nay chú trọng đến một điều, người chết là lớn nhất, nên cách làm này của Tô Bạch khó tránh khỏi có hơi bất kính, nhưng bản thân hắn ngược lại không hề cảm thấy có gì cả.
“Tôi có thể dùng những thứ khác để trao đổi tin tức với cậu.” Ông cụ Thẩm nói.
“Không hứng thú.” Tô Bạch vẫn từ chối thẳng thừng, chuyện liên quan đến Tần Thủy Hoàng, bốn người Tô Bạch đã từng giao hẹn sẽ không nói ra ngoài.
“Thật đúng là gặp được cơ hội tốt mà lại không có được, thực sự phiền chết người mất thôi.” Ông cụ Thẩm cười khổ nói.