Chương 716
Xuất Hiện Thêm Một Người Đó! 1
Tô Bạch duỗi tay, thử gỡ áo giáp trên thi thể một binh lính Tần ở trước mặt xuống.
Đây gần như là một loại tác phong làm việc của Tô Bạch, trước đây ở trong mỗi một thế giới chuyện xưa, cứ nhìn thấy thính giả đã chết đi, hắn đều sẽ đi qua tìm kiếm một chút, xem có thể có được đồ đáng giá gì còn thừa lại hay không.
Chỉ có điều, ngay khi Tô Bạch vất vả lắm mới gỡ được được áo giáp ngực từ trên thi thể của lính Tần này xuống, thì áo giáp ngực này lập tức trở nên vô cùng tàn tạ, mất đi vẻ trơn bóng vốn có, như thể đã biến thành một đống sắt vụn vậy.
“Thiết nghĩ, khi chiến một trận cuối cùng lúc trước, những binh lính Tần này đã tiêu hao hết toàn bộ, cậu nhìn vũ khí và trang bị trên mặt đất mà xem, nếu bọn chúng ở thời kỳ thịnh vượng, chắc hẳn sẽ ở đẳng cấp pháp khí thượng phẩm, nhưng bây giờ đều đã biến thành đống sắt tồi tàn cả rồi.” Ông cụ Thẩm ở bên cạnh nói: “Vẫn nên mặc lại cho anh ta đi, trời lạnh đất đóng băng, không mặc quần áo, cho dù là người chết cũng sẽ cảm thấy lạnh.”
Tô Bạch có hơi tò mò, lẽ nào trong cảnh tượng huyền ảo lúc này, mà ông cụ Thẩm này còn để ý đến vấn đề những binh lính này có lạnh hay không sao?
Đương nhiên, Tô Bạch quả thực vẫn còn có chút cảm giác tôn trọng những lính Tần này, nếu những bộ giáp này đã không có tác dụng, vậy vẫn nên mặc vào cho anh ta đi.
Hắn mặc lại áo giáp cho vị binh lính này, rồi vỗ bàn tay của mình, còn phải đợi hơn mười tiếng nữa, thật đúng là nhàm chán quá.
Hơn nữa, ở nơi này giống như tàu cao tốc giường nằm chật ních, độ cao quá thấp, đứng cũng không thể đứng thẳng được, mà chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xổm.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Ông cụ Thẩm đột nhiên hỏi.
“Ông có con gái muốn giới thiệu cho tôi sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.
“Ha ha, sao có thể được chứ, loại người như chúng ta, thực ra chính là kẻ bị trời phạt, không cần thiết phải đi gây họa cho người khác nữa.” Ông cụ Thẩm nói với vẻ có hơi thổn thức.
Tô Bạch lôi di động ra, đáng tiếc, hiện tại ở nơi này chắc chắn không có tín hiệu, hắn chỉ đơn giản lôi di động ra ngoài rồi xoay vòng trong tay mình.
“Cậu không phải được mời tới Tây Tạng đúng không?” Ông cụ Thẩm hỏi.
Tô Bạch không trả lời, ông già này thật sự có hơi nhiều chuyện rồi đó.
Ông cụ Thẩm đặt ngang thước kẻ của mình trên mặt đất, chiếc thước tự mình chậm rãi trôi lơ lửng.
“Thực ra, vào thời điểm hiện tại tôi thật sự khá sợ ở một mình, hoặc là khi ở trong không gian chật hẹp một mình, bởi vì nó sẽ khiến tôi sinh ra cảm giác khó thở, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, cho nên, nếu cậu bằng lòng nói chuyện với tôi, tôi sẽ rất biết ơn cậu.”
“Cứ chết một mình cho tôi xem đi.” Tô Bạch châm chọc.
Ông cụ Thẩm cũng không tức giận: “Nhìn tuổi tác của cậu, vốn là sinh viên đại học đúng không?”
Tô Bạch gật đầu.
“Có đôi khi tôi thật sự rất ngưỡng mộ cuộc sống trước đây.” Trên gương mặt của ông cụ Thẩm lộ ra vẻ hoài niệm: “Tuy rằng vẫn sẽ luôn ở trong nỗi oán hận sự bất công của xã hội này, vẫn sẽ cạnh tranh với người khác, vẫn sẽ giẫm lên người khác, hoặc là bị người khác giẫm lên, nhưng khi ấy, so với bây giờ, lại giống như một đứa trẻ chơi trò chơi gia đình, chỉ cảm thấy rất có hứng thú.”
Tô Bạch ngược lại cũng không hề nghiêm túc lắng nghe lời hoài niệm của ông già này, ánh mắt của hắn từ từ bị một khối lấp lánh trong khe đá trước mặt thu hút, hắn lập tức bò người dậy, ngồi xổm đi về phía đó.
Ông cụ Thẩm còn đang ở bên kia tự mình hoài niệm, ngược lại cũng không để ý đến hành động của hắn.
Khối lấp lánh đó chính là một viên trân châu, nhưng lại không mượt mà như trân châu, mà lại có chút giống với đá quý, nhưng lại cũng không phải là loại sáng lấp lánh của đá quý đó, nếu cố chấp muốn tìm một thứ nào đó tương tự với nó, vậy chính là hạt châu trong các món vòng tay lưu niệm được bán ở Nghĩa Ô, thường có thể mua được ở trong các thị trấn cổ, hơn nữa giá mua còn vô cùng rẻ.
Tô Bạch cầm hạt châu đó trong tay, lại không có cảm giác gì cả, cũng không cảm thấy có gì khác lạ, lẽ nào thứ này không phải vẫn luôn tồn tại ở nơi này, mà là đồ trang sức từ trên quần áo của Klaus, mấy tay lạt ma và những thính giả đã chết vừa rồi sao?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ vấn đề này, thì trong xe ngựa truyền tới tiếng hô của Mập Mạp: “Đại Bạch, qua đây chút đi.”
Tô Bạch tiện tay cất hạt châu này vào trong túi của mình, rồi ngồi xổm đi về phía xe ngựa bên đó, ông cụ Thẩm cũng bò dậy, cùng tiến về phía xe ngựa ngay sau Tô Bạch.
Tô Bạch cũng không vội vàng chui vào trong thùng xe từ cửa sổ, mà là ghé lại bên cửa sổ, nhìn vào bên trong: “Thế nào rồi?”
Lúc này, dưới đáy thùng xe đã bị thanh niên họ Châu và Mập Mạp lần lượt cắm rất nhiều lá cờ và quân cờ, rõ ràng hai người đang dùng cách và thói quen của mình để mô phỏng và tìm hiểu trận pháp này.
“Đại Bạch, có phát hiện.” Mập Mạp nói.
“Không cần đến mười hai tiếng, mà đã lập tức có thể truyền tống được rồi sao?” Tô Bạch hỏi, thực ra đợi lâu ở nơi này, hiển nhiên cũng rất nhàm chán.
“Không phải, chúng tôi đã thôi diễn gần hai tiếng đồng hồ rồi, tuy rằng vẫn còn lâu mới đến được mức độ có thể khởi động được trận pháp này, nhưng cũng có thể tìm hiểu được một chút về trận pháp này rồi.
Bây giờ, hai người chúng tôi có thể đi đến kết luận thống nhất, rằng trận pháp này vốn chưa từng được khởi động qua, đây là một trận pháp sau khi được bày, lại chưa từng được sử dụng, là một trận pháp còn trinh đấy.” Mập Mạp nhìn Tô Bạch và nói một cách rất nghiêm túc.
Tô Bạch lập tức hiểu rõ ý của Mập Mạp, nếu như trận pháp này chưa từng được khởi động, vậy thì vị công chúa năm đó chắc chắn không có khả năng được truyền tống ra ngoài, vậy cô ta rất có thể đã cùng chết trận đến cùng với hai trăm binh lính Tần ở bên cạnh tại nơi này.
Nhưng, ở gần đây chỉ có thi thể của quân Tần, mà không thấy thi thể của công chúa Văn Thành đâu, thậm chí còn không nhìn thấy một cô gái nào cả.
“Sẽ không phải bị bê đi rồi đấy chứ?” Tô Bạch suy đoán: “Dù sao thì ở thời cổ đại mà nói, bắt sống tướng quân của người khác, mà tướng quân đó lại còn là một cô gái, cho dù là về mặt thành quả chiến đấu hay là từ mặt sĩ khí mà nói, đều có sức hấp dẫn rất lớn.”
Mập Mạp phun ra một làn hơi đục, gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy tám mươi phần trăm là như vậy, công chúa đó chắc hẳn đã bị bắt đi rồi, bằng không… ha ha.”