Chương 717
Xuất Hiện Thêm Một Người Đó! 2
“Đừng tự mình dọa sợ mình chứ.” Tô Bạch nói.
“Vị công chúa đó không được truyền tống rời đi là một chuyện rất dễ nhận thấy, bởi vì từ con chữ trong một câu nói cuối cùng trên vách xe và lạc khoản, đều có thể nhìn ra được sự cấp bách của tình hình khi ấy, giữa các hàng chữ này, cũng có thể lĩnh hội được một loại niềm tin liều chết một phen.
Lại thêm sự kiêu ngạo của người Tần và niềm tin vào thân phận quý tộc, khiến khi cô ta viết những chữ này xuống, trong lòng chắc hẳn đã nghĩ xong chuyện sẽ chiến đến chết ở nơi này, cho dù kẻ địch có bắt cô ta đi, chắc hẳn cũng chỉ bắt được thi thể của cô ta, mà không có khả năng bắt sống cô ta.”
Ánh sáng của cây thước xuất hiện, chiếu rọi gương mặt của ông cụ Thẩm, ông ta vẫn còn ở nơi đó nghiên cứu những con chữ trên vách xe, có chút ý tứ không thể nào kiềm chế được.
“Móa nó, cụ à, cụ có thể giống như đại Bạch đi ra ngoài thùng xe hút thuốc đi dạo được không, cho chúng tôi một chút không gian để nghiên cứu pháp trận đi? Cụ vẫn luôn ở trong thùng xe nói mãi chữ của cụ như vậy, thật sự khiến tôi phiền chết mất thôi.” Mập Mạp oán giận nói.
Mà khi anh ta nói ra câu này, lại không hề chú ý đến sắc mặt của Tô Bạch đang ghé bên cửa sổ xe, đã trở nên rất khó coi.
Lúc này đây, Tô Bạch chậm rãi quay đầu lại, phát hiện ra phía sau mình chẳng có lấy một bóng người. Nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, khi ấy ông cụ Thẩm đi về phía xe ngựa ngay phía sau mình, mà muốn ra vào xe ngựa, chỉ có một con đường duy nhất là cửa sổ này, nó chỉ có thể cho phép từng người một chui vào trong, khi Tô Bạch ghé vào bên cửa sổ, không có khả năng còn có người thứ hai có thể tiến vào bên trong được.
Hơn nữa, Mập Mạp cũng đã nói rất rõ ràng, ông cụ Thẩm vẫn luôn ở trong xe ngựa nghiên cứu những văn tự đó, hoàn toàn không ra khỏi xe.
Ngay lập tức, sau lưng Tô Bạch phát lạnh, người ở nơi đó hút thuốc nói chuyện hơn một tiếng với mình, vậy mà lại là người giả, mà mình, lại không hề phát hiện ra một chút nào!
Đây mới là điểm kỳ quái nhất!
“Đại Bạch, cậu sao thế?” Mập Mạp dường như phát hiện ra hắn có chút khác thường.
Tô Bạch phất tay: “Không sao, có thể là bị nghẹn hỏng rồi.”
“Chậc, còn không phải vì cậu sao, không phải tại cái tên thần kinh nhà cậu muốn đối đầu với tên quỷ da đen đó, thì chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở trong này hay sao?” Mập Mạp rõ ràng vẫn còn có chút bất mãn.
“Không có tôi, thì bây giờ anh có thể ngồi ở nơi này nghiên cứu pháp trận tiên Tần này được sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.
“Khà khà, cái này thì đúng.” Mập Mạp thừa nhận, điều này thực sự có thể tính là một cơ duyên cho Trương Bát Nhất anh ta.
Thanh niên họ Châu nghe vậy cũng gật đầu, rõ ràng, việc nghiên cứu pháp trận cho dù chỉ dừng lại ở phương diện mô phỏng và tìm hiểu, thì cậu ta cũng đã cảm thấy khá có lời rồi.
Ngược lại là ông cụ Thẩm, lại duỗi cây thước về phía Tô Bạch với vẻ có hơi bất ngờ, nhìn hắn ghé vào bên cửa sổ, rồi hỏi: “Thật sự không sao đấy chứ?”
Tô Bạch nhìn ông ta, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại thôi thúc muốn tiến lên xé nát cái bản mặt này.
Ông cụ Thẩm giật nảy mình, cơ thể rùng mình một cái, rõ ràng là cảm giác được sát khí của Tô Bạch nhắm vào ông ta, trong lúc nhất thời, ông cụ Thẩm có hơi không hiểu, tại sao mình lại chọc phải thằng điên này vậy?
Cũng may, Tô Bạch chỉ hít một hơi thật nặng nề: “Mập Mạp, chỗ anh còn thuốc không?”
“Còn, cho này.” Mập Mạp ném thuốc trong túi áo của mình cho Tô Bạch, bây giờ anh ta đang nghiên cứu trận pháp, cũng đang là lúc hết sức chăm chú, hoàn toàn không có thời gian đi hút thuốc, cũng không có hứng thú đi hút thuốc.
Tô Bạch nhận điếu thuốc, rồi xoay người, ngồi xổm đi về phía trước, tới vị trí cách cỗ xe ngựa chừng hơn mười mét, sau đó ngồi xuống.
Một điếu thuốc được hắn lôi ra, cắn ở bên miệng mà lại không châm, mà chỉ nhai đầu lọc theo bản năng. Đột nhiên, Tô Bạch dường như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn đứng dậy, bắt đầu ngồi xổm tìm kiếm trên mặt đất.
Điếu thuốc đó, điếu thuốc đó, điếu thuốc đã hút xong rồi, tóm lại vẫn phải lưu lại một chút tàn thuốc chứ!
Rất nhanh, hắn đã tìm ra được một điếu thuốc nguyên vẹn đặt trên mặt đất, hơn nữa cũng xác nhận đây là điếu thuốc trước đó mình đã đưa cho ông cụ Thẩm đã nói chuyện với mình đó.
Đối phương, rõ ràng đã dùng bật lửa châm thuốc ngay trước mặt mình, còn hút rất nhiều hơi, phun ra làn khói, mình còn ngửi thấy mùi khói thuốc, nhưng, tất cả những chuyện này đều là giả cả sao?
Tô Bạch hé miệng, đây đã không còn là ảo thuật nữa rồi, mà nó đã vượt xa mức độ của cái gọi là ảo thuật, đối phương hoàn toàn có khả năng chơi đùa mình trong lòng bàn tay.
Cô ta muốn cho ta nhìn thấy điều gì, thì ta phải nhìn thấy điều đó.
Giống như trong [Kinh Thánh]: Chúa nói, phải có ánh sáng.
Chỉ có điều, Tô Bạch sau khi trải qua nhịp tim đập nhanh mười mấy giây, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn châm điếu thuốc cho mình một cách nghiêm túc, rồi hút một hơi, sau đó gẩy tàn thuốc, nhỏ giọng lầm bầm: “Thực ra cô có thể dùng chân thật để tới gặp tôi, công chúa đại nhân của tôi, nếu cô thực sự đang cô đơn, thì tôi có thể tâm sự giải khuây với cô.” Tô Bạch nói một cách rất bình tĩnh.
Sau đó, ngay sau đó, trong tay Tô Bạch còn kẹp nguyên điếu thuốc, hoàn toàn không kịp cử động, có một nguồn sức mạnh vô hình trực tiếp đè hắn xuống, nện lên ngực của hắn thật mạnh, động mạnh hắn xuống đất.
“Ặc…” Tô Bạch cảm giác trong miệng mình như bị nhét đầy không khí, không thể phát ra được thanh âm, hai tay hai chân lúc này lại càng giống như bị giam cầm, ngay cả động đậy cũng không thể làm được.
Thế này giống như… bị bóng đè!
Thực ra, Tô Bạch vẫn có thể chuyển đổi sang trạng thái khác của mình để tiến hành phản kháng, ít nhất là thử một chút, nhưng hắn cũng không làm như vậy, hắn thật sự sợ sẽ hoàn toàn chọc giận vị công chúa âm hồn bất tán này.
Hơn nữa, bản thân hắn cũng biết rõ, huyết thống Vampire của mình ở trong mắt đối phương chính là kẻ địch tới từ phương Tây, mà huyết thống cương thi của mình ở trong mắt người phương Đông, cũng là một sự tồn tại khá phản cảm, cho dù hắn có chuyển đổi thành huyết thống nào, thì chắc chắn vẫn sẽ trực tiếp chọc giận đối phương.
Lực đạo trên ngực không hề giảm nhẹ, cũng không hề yếu bớt đi.
Tô Bạch trừng mắt, xem ra vị công chúa này không muốn giết chết mình, hoặc có lẽ, cô ta không thể giết được mình.