Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 718 - Chương 718 Thay Đổi Gấp

Chương 718

Thay Đổi Gấp


Cô ta đã chết rồi, đã chết trận vào hơn hai nghìn năm trước, cô ta của bây giờ đã không có khả năng còn thực lực của lúc còn sống, mà sở dĩ đối phương có thể áp chế được mình, chắc hẳn là có liên quan đến hoàn cảnh ở xung quanh… Thậm chí, còn có liên quan đến suy nghĩ trong đầu mình.


Mình cảm thấy cô ta rất mạnh, trong lòng mình đã có cảm giác sợ hãi cô ta, cho nên đối phương mới có thể tiến hành bóng đè với mình, mình không thể cử động được, nhưng mình thực ra cũng không bị thương gì cả, không phải sao?


Mập Mạp trong thùng xe lau mồ hôi, sau đó dường như nghe thấy tiếng gì đó, mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, phát hiện ra Tô Bạch vẫn ngồi ở nơi đó bình yên, hút thuốc một cách thảnh thơi.


“Ồ, cậu ngược lại cũng thoải mái quá nhỉ.”


Sau đó, anh ta cúi đầu, tiếp tục bắt đầu mô phỏng pháp trận.


Thế nhưng, thực ra trong một khắc này, Tô Bạch lại đang bị đè xuống đất, hai tay hai chân giang rộng, điếu thuốc đó cũng đã sớm không biết bị ném đi nơi nào rồi.


“Khinh nhờn quân đội, tội chết!”


Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai của Tô Bạch.


Trong lòng hắn đang nghĩ, chắc hẳn là vì hành động mình lấy bộ giáp trên thi thể của quân Tần xuống lúc trước, đã khiến cô công chúa âm hồn bất tán này tức giận.


Những binh lính này là quân đội Tần đã theo cô ta cùng tiến vào Tây Tạng hơn hai nghìn năm trước. Lúc trước, cô ta cùng với hai trăm quân Tần này, lại thêm tín phù của Tổ Long mới có thể thu phục được các bộ lạc tổ tiên dân tộc Tạng, đến cuối cùng, hai trăm binh lính này lại càng đi theo cô ta chiến đấu chết trận đến tận cùng.


Cô ta quan tâm bọn họ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, mà Tô Bạch, vừa rồi lại gỡ áo giáp từ trên thi thể của bọn họ xuống, là chà đạp di thể của liệt sĩ, nên làm sao vị công chúa này có thể chịu đựng được?


Vốn dĩ, dựa theo tính cách nhất quán của Tô Bạch, người ta đè mình như vậy, cho dù mình biết rõ không địch lại được cũng phải kiên cường chống lại, huống chi vị công chúa này thực ra cũng chỉ là âm hồn bất tán, nhiều nhất cũng chỉ là giữ lại dấu vết linh hồn mà thôi. Nơi này có đến bốn thính giả có thâm niên ở đây, Mập Mạp và thanh niên họ Châu có sở trường về trận pháp, mà Mập Mạp và ông cụ họ Thẩm đó rõ ràng là loại cường hóa chuyên môn khắc chế quỷ, đối phó với một cô hồn dã quỷ cũng thừa sức.


Công chúa này cũng chẳng làm nên được sóng to gió lớn gì, bằng không lúc đầu cô ta cũng sẽ không mãi không chịu hiện thân, mà cứ nhất định phải đợi khi một mình Tô Bạch đi ra ngoài vừa rồi, mới cố làm ra vẻ huyền bí mà xuất hiện.


Chỉ có điều, thực ra bản thân Tô Bạch cũng thừa nhận hành động gỡ bộ giáp trên người lính Tần vừa rồi đó, quả thực có hơi… không đường hoàng.


Tuy rằng sau đó hắn lại mặc bộ giáp về cho đối phương, nhưng hành động đó được thành lập dưới điều kiện tiên quyết là bộ giáp đã trở thành đống đồng nhôm sắt vụn, bằng không hắn chắc chắn sẽ lấy càng nhiều càng tốt, lính Tần ở nơi này phỏng chừng đều sẽ khỏa thân lông nhông hết rồi. Hiện giờ Mập Mạp còn đang si mê pháp trận, nhưng phỏng chừng trước khi chuẩn bị xong pháp trận, anh ta cũng sẽ tiện tay dắt trộm dê, thó một ít trang bị.


Vốn là mình làm việc không đường hoàng, nhưng cũng không phải là loại cục diện không lấy được áo giáp của đối phương thì không sống nổi đó, vị công chúa này tức giận, Tô Bạch cũng hiểu được, cô ta muốn xả giận thì hắn cũng để mặc cho cô ta xả trước vậy.


Các bạn, để phụ nữ trút giận trên người mình thì đã làm sao?


Cũng không mất thể diện, không phải sao?


Càng huống chi, vị này còn là công chúa đại Tần nữa!


Nhưng rất nhanh, Tô Bạch đã phát hiện ra cơ thể mình đã hồi phục lại tri giác, sức mạnh của đối phương dường như đã rút lui, hắn lại ngồi dậy, điếu thuốc bên chân mới cháy được một nửa, hắn nhặt lên, lại hút một hơi.


Vừa rồi, giống như nằm mơ một giấc vậy.


Nhưng Tô Bạch biết rõ, đây tuyệt đối không phải là mơ, công chúa đại Tần đó có khả năng vẫn còn ở trong một góc nào đó của khe nứt này đang nhìn mình!


“Bớt hút thuốc chút đi, không tốt cho cơ thể đâu, hơn nữa không gian ở nơi này nhỏ như vậy, hút nhiều, không khí sẽ càng áp lực hơn.” Giọng nói của ông cụ Thẩm truyền tới từ phía sau, Tô Bạch quay đầu lại, nhìn về phía ông ta.


“Ha ha, ông là thật hay là giả đấy?”


“Hửm? Nói vậy là có ý gì?” Ông cụ Thẩm rõ ràng có chút không hiểu.


Tô Bạch khom người đứng dậy, hắn không đi về phía xe ngựa nhìn xem bên trong liệu có còn một ông cụ Thẩm đang nghiên cứu chữ tiểu Triện hay không, mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ông ta một cách lạnh lùng.


“Lúc trước, tôi cứ cảm thấy ông rất đạo đức giả, nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy, ông còn đạo đức giả hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”


“Lời nói này của cậu là có ý gì?” Trên gương mặt của ông cụ Thẩm lộ ra vẻ nghi ngờ.


“Đừng giả bộ nữa, tại sao cô ta không hóa thành hình dạng của Mập Mạp hay người Đài Loan đó, mà lại hóa thành hình dáng của ông?” Tô Bạch vân vê hai ngón tay, bóp tắt đầu thuốc: “Vong hồn của công chúa đại Tần đó, liệu có phải đã bị cây thước trong tay ông trấn áp rồi hay không? Ông lén lút trấn áp là vì muốn mang chiến lợi phẩm đi, thì tôi không có ý kiến, tôi cũng không phải loại cuồng đạo đức trong sạch gì đó, tôi cũng không phản đối việc làm như vậy.


Nhưng nếu như ông làm thì làm dứt khoát lưu loát một chút, đừng có dài dòng làm gì, hoặc là dứt khoát đừng làm, ông trấn áp vong hồn của cô ta, bây giờ lại không thể áp chế được cô ta, ông là đang muốn hại chết tất cả chúng ta đúng không?”


Tô Bạch mang theo giọng điệu chất vấn trách móc ông cụ Thẩm.


Ông già này chính là một lão già nham hiểm, trước đó còn giả vờ giả vịt dập đầu tỏ vẻ cung kính với thi thể của những quân sĩ Tần này, nhưng có khả năng lúc đầu khi rung chuông Hồi Hồn, ông ta đã phát hiện vong hồn của công chúa đại Tần đang lang thang ở gần đó, hơn nữa còn lén lút thu người ta vào trong thước rồi trấn áp. Loan Loan đơn thuần đó thật đúng là đáng thương, lại cùng với lão già nham hiểm này dập đầu bảy tỏ lòng kính trọng đối với quân Tần.


“Ồ, tôi còn tưởng cậu là một thính giả có tâm thần rối loạn cơ, nhưng không ngờ, vậy mà chuyện này vẫn có thể bị cậu nhìn thấu.” Ông cụ Thẩm duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lên cây thước của mình, nói lời phản đối: “Cô ta chỉ đang không ngừng phản kháng, nhưng cũng chỉ có thể xúi giục được một vài tiểu quỷ diễn trò mà thôi, mặc kệ lúc còn sống cô ta vĩ đại bao nhiêu, mạnh mẽ bao nhiêu. Nhưng bây giờ, cô ta chỉ là một vong hồn tàn tạ chịu gió táp mưa sa suốt hơn hai nghìn ăm, nếu như vừa rồi cậu thật sự phát lực, thì quỷ đả tưởng của cô ta cũng không thể áp chế được cậu, chỉ là bản thân cậu không muốn mà thôi.”


Ông cụ Thẩm dừng lại, nhìn Tô Bạch với vẻ hơi nghiền ngẫm: “Cậu nói tôi muốn hại chết mọi người? Chỉ dựa vào cô ta sao?”


Ngay lúc này.


“Răng rắc…”


Những tiếng vang giòn luân phiên truyền tới.


Chương 718

Bình Luận (0)
Comment