Chương 768
Sự Ai Oán Của Cát Tường 2
“Anh không tò mò mục đích thật sự của anh ta sao? Cho dù nói thế nào, thì việc chẳng hiểu tại sao lại đi hại ông chủ có mối quan hệ thoạt nhìn rất tốt với mình, là một chuyện rất kỳ quái mà?”
“Cậu tò mò không?”
“Không tò mò.”
“Vậy không phải là được rồi sao, trên thế giới này nào có chuyện gì cũng có thể hiểu rõ được chứ.” Mập mạp nói xong câu này, đột nhiên vỗ ngực mình: “Mẹ nó, vậy mà Bàn Gia tôi cũng có thể nói ra được loại lời giàu triết lý như vậy.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi, chiều hoặc tối mai, tàu hỏa sẽ vào ga đấy.”
“Ừm, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Sau khi chúc mập mạp ngủ ngon xong, Tô Bạch cũng vào nhà vệ sinh, đi tắm một cái, đợi đến khi ra ngoài, phát hiện ra thằng nhóc đã tỉnh dậy, nhưng thằng nhóc đã được Cát Tường mang trở về phòng ngủ, giờ đang ngồi trên giường đọc truyện cổ tích.
Tô Bạch nhìn thấy quyển sổ này, đôi mày đột nhiên nhíu lại, lập tức đi qua, cầm quyển truyện cổ tích từ trong tay thằng nhóc lên. Đây là một quyển truyện cổ tích có bìa ngoài là chân dung. Không phải là loại mà bé trai cương thi gửi tới.
Thằng nhóc nhìn Tô Bạch với vẻ khó hiểu, sau đó nó đột nhiên nở nụ cười, rúc vào bên người hắn, xem ra nó cho rằng Tô Bạch cũng muốn kể chuyện cổ tích trong sách cho nó nghe.
Thằng nhóc rất nghe hiểu tiếng người, đây là chuyện mà Tô Bạch đã biết từ lâu, thằng bé dường như ngay ngày đầu tiên sinh ra đã nghe hiểu tiếng người rồi, hơn nữa cũng chưa bao giờ tè dầm, mỗi lần muốn xi xi, hoặc là khi ừm ừm, đều sẽ phát ra tiếng, gọi Tô Bạch hoặc là gọi Cát Tường dẫn thằng bé đi tới nhà vệ sinh.
Cho nên có đôi khi bản thân Tô Bạch cảm thấy, đứa con trai này thật sự rất dễ nuôi, không, quả thực là quá dễ nuôi ấy chứ.
Hắn ôm con trai mình, cầm quyển truyện, rồi bắt đầu kể chuyện cho thằng nhóc nghe.
Kể rồi lại kể, đêm cũng dần dần buông xuống, thằng nhóc lại ngủ thiếp đi, cũng không biết nó vốn ngủ gật hay là vì Tô Bạch kể chuyện quá nhàm chán, nhưng lại không muốn phá hoại tình thương như núi và sự tích cực của người cha già này của mình, cho nên mới dứt khoát giả ngủ cho rồi.
Tô Bạch đặt thằng nhóc ổn thỏa trên giường, đắp chăn cho nó, còn mình cũng dự định nghỉ ngơi luôn, chỉ có điều, khi Tô Bạch vừa mới nằm xuống, Cát Tường lại ngậm một bức tranh, đột nhiên nhảy lên giường.
Lúc này, bức tranh đó còn hơi lóe lên ánh sáng xanh.
“Bốp!”
Tô Bạch đá một cước qua, hất Cát Tường xuống dưới giường, bức tranh đó cũng lăn sang một bên, lúc này ánh sáng xanh bốc lên vừa rồi cũng chậm rãi biến mất.
Cát Tường lăn xuống dưới giường mang vẻ mặt ngơ ngác, dường như vẫn chưa phản ứng được vậy mà con hàng này cũng dám trực tiếp động tay động chân với mình như vậy, trong phút chốc, Cát Tường nổi giận đùng đùng bay lên, lại nhìn thấy thằng cha đáng ghét đang nằm trên giường đã ôm con trai bắt đầu ngủ.
“Méo…”
Cát Tường phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, cũng rất uất ức, nó quay đầu, nhìn bức tranh rơi trên mặt đất, Cát Tường chậm rãi rơi xuống, lại ngậm bức tranh đó trong miệng, khi rời khỏi phòng ngủ, nó đứng bên cạnh cửa, rồi lại quay đầu nhìn người nằm ở trên giường.
Trong đôi mắt mèo lộ ra vẻ sáng tỏ, nếu như hình ảnh tương lai trong bức tranh này đã định trước sẽ xảy ra, vậy xem hay không xem, cũng có sự khác biệt và ý nghĩa gì?
Một giấc ngủ này, Tô Bạch và mập mạp đều rất ăn ý ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại, giống như trước khi muốn tiến vào thế giới chuyện xưa cần phải điều chỉnh trạng thái vậy. Lần này bọn họ đi tới nhà ga, cũng cần phải điều chỉnh trạng thái như vậy, bởi vì nguy cơ xuất hiện ở nơi đó, không thua gì ở trong thế giới chuyện xưa một chút nào.
Trên sách lược miệt thị kẻ địch, còn trên chiến thuật thì coi trọng kẻ địch, đây là lời nói kinh nghiệm của một vị lãnh tụ dựng nước nào đó, quả thực là áp dụng được ở mọi phương diện.
Sau khi rời giường, Tô Bạch đang định rửa mặt thì mập mạp cũng đi ra ngoài, anh ta chống một tay lên tường nhà vệ sinh, một tay khác che miệng ngáp.
“Đại Bạch này, sao tôi cứ cảm thấy chưa ngủ đủ thế nhỉ?”
“Vậy anh có thể ngủ thêm một lúc nữa.” Tô Bạch cầm khăn mặt lau mặt và bảo.
“Chậc, nếu khi tôi ngủ cũng có thể tự kỷ giống như hòa thượng, trên người còn có thể toát ra mùi gỗ đàn hương, vậy tôi cũng cam lòng làm một hoàng tử say ngủ.” Mập mạp đảo trắng mắt, đợi sau khi Tô Bạch rửa mặt xong, anh ta cũng tiến vào.
Tô Bạch đi vào trong phòng khách, cầm di động lên, phát hiện ra phía trên có mấy thông báo chưa đọc.
“Mập mạp, anh nhanh chút đi, tài xế đã đến cửa rồi.”
“Tài xế, cậu hẹn xe trước sao?” Mập mạp hô từ trong nhà vệ sinh.
“Hải thiếu gia tới đón chúng ta.”
“Ồ, cậu ta cũng tích cực thật đấy.”
Hai người Tô Bạch và mập mạp thu xếp xong xuôi, khi ra đến cửa, bên ngoài, xe của Hải thiếu gia đã đỗ ở nơi đó.
“Mập thân ái, Bạch thân mến, hôm nay hai người các cậu dự định đi hẹn hò hay sao, chỉnh trang cho mình trông thật nhẹ nhàng khoan khái như vậy.” Hải thiếu gia vừa trêu chọc, vừa hạ thắt lưng, làm bộ giống như một quản gia mở cửa xe.
“Cảm ơn cậu, Hải thân mến của tôi.”
Đầu ngón tay nhỏ của mập mạp, nhẹ nhàng sờ lên mu bàn tay của Hải thiếu gia, sau đó ngồi vào xe. Tô Bạch ngược lại cũng không cực đoan như vậy, chỉ nở nụ cười với Hải thiếu gia, sau đó cũng ngồi vào trong xe.
“Lên xe có điểm tâm và rượu mà tôi đã mua, các anh ráng ăn tạm đi.” Hải thiếu gia ngồi vào ghế lái, nói.
“Có lòng đấy.” Tô Bạch vừa lấy điểm tâm, vừa bảo.
“Nên làm thôi.” Hải thiếu gia khởi động xe: “Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta không vội đến nhà ga trước, mà đi lòng vòng chút đi.”
“Đi đâu?” Mập mạp hỏi.
“Sân bay.” Trên gương mặt của Hải thiếu gia lộ ra nụ cười chế nhạo: “Đại lão người ta từ phương Tây xa xôi đến chỗ chúng ta làm khách, tốt xấu gì chúng ta cũng phải tiếp đãi tận tình chứ.”
Sau hai mươi phút, Hải thiếu gia lái xe đến ven đường bên ngoài sân bay, không lái xe vào bãi đỗ xe, mà trực tiếp dừng ở nơi này.
“Dừng ở nơi này sẽ bị tính điểm phạt thì phải?” Mập mạp vừa ăn vừa hỏi.
“Ha ha, không sao?” Hải thiếu gia cũng phối hợp với lời trêu chọc của mập mạp: “Máy bay của bọn họ đã hạ cánh, chắc hẳn sắp ra rồi.”
“Là một đoàn xe sang sao?” Mập mạp hỏi.
“Không phải, là một chiếc xe buýt, thân phận bên ngoài của bọn họ là đoàn du lịch ngoại quốc.” Hải thiếu gia nhắc nhở: “Trong hộc xe bên cạnh các anh có thuốc, tự lấy nhé.”
Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe buýt mới toanh lái ra từ bên trong.
Tô Bạch kéo cửa sổ xe, nhìn chiếc xe buýt đi tới từ đằng trước, trên chiếc xe buýt không có nhiều người cho lắm, thoạt nhìn cũng chỉ chừng mười mấy người.