Chương 769
Đoàn Thính Giả Phương Tây 1
“Sao lại ít người như vậy?” Tô Bạch hỏi.
“Cái này thì tôi cũng không biết, có lẽ là bên phương Tây tự mình đặt ra giới hạn.” Hải thiếu gia nói.
“Thế này cũng rất dễ hiểu thôi, nếu lần này không phải đặt ở Thượng Hải mà là ở Milan hoặc là Paris, thì người bên chúng ta dám đi qua bên đó cướp thịt từ miệng hổ cũng sẽ không nhiều cho lắm đâu, phần lớn người sẽ tính toán được mất và sự nguy hiểm, cảm thấy không cần thiết phải lội vào đống nước bẩn này. Hơn nữa, nếu bọn họ đã tới phương Đông, vậy phỏng chừng phần lớn thính giả cao cấp phương Tây cũng không dám cho bọn họ mượn mấy thứ như pháp khi và đồ đằng của mình để mang đến phương Đông đâu, nguy cơ thất lạc cũng quá lớn.” Mập mạp giải thích.
Xe buýt đi ngang qua xe của Hải thiếu gia, ánh mắt của Tô Bạch liếc qua cửa sổ xe theo thứ tự, phát hiện ra người trong xe cũng đang nhìn đám người mình, rất dễ nhận thấy, đôi bên thực ra đã phát hiện ra nhau.
“Ồ, còn có cả người quen nữa.” Tô Bạch nở nụ cười, hắn nhìn thấy Sophie.
“Ồ, còn có cả người quen nữa.” Sophie tháo tai nghe của mình xuống.
“Là con dơi thối đó sao?” Bá tước Charre ngồi bên cạnh Sophie, sáng nay anh ta tới sân bay để chuẩn bị đón máy bay, nên lúc này hiển nhiên cũng ngồi chung tới đại quân phương Tây tới nhà ga rồi.
“Bá tước đại nhân của tôi ơi, lần trước có tin tức truyền về nói anh ở phương Đông bị một thính giả phương Đông đánh một trận, sẽ không phải là anh ta đấy chứ?” Sophie mỉm cười và hỏi.
“Chính là cậu ta đấy, nhưng cậu ta hai đánh một mà, bên cạnh cậu ta còn có tên mập am hiểu trận pháp đó nữa, cậu ta đã hạn chế tốc độ và sức mạnh của tôi, bằng không tôi và cậu ta đấu tay đôi, ai thua ai thắng vẫn chưa biết đâu.” Bá tước Charre ở trước mặt phụ nữ, tóm lại vẫn cần phải bảo vệ một chút hình tượng của mình.
Sophie lắc đầu: “Cho dù là hai đánh một, thì anh cũng không đến mức bị một bên hoàn toàn chỉnh đốn chứ, ít nhất, anh có thể liều hết dũng khí của anh để kéo một cái đệm lưng, như vậy bọn họ cũng sẽ không dám ép anh quá nhiều.”
“Khụ khụ…” Bá tước Charre biết người phụ nữ này đang chế nhạo mình tham sống sợ chết, biết bị dần một trận cũng không sao, đối phương cũng sẽ không giết mình, cho nên mới dứt khoát không phản kháng hoàn toàn.
“Trực tiếp lái đến nhà ga đi.” Một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc màu đỏ ngồi ở trên cùng, giơ tay nói với tất cả mọi người: “Lần này bởi vì điều kiện hạn chế, cho nên không có cách nào đảm bảo về phương diện ăn uống và dừng chân cho mọi người quá nhiều, mong mọi người ở đây lượng thứ.
Chỗ này, dù sao cũng là địa bàn của thính giả phương Đông, chúng ta tới nơi này, nhất định phải cố hết sức duy trì sự khiêm tốn.
Mặt khác, sau khi đến được nhà ga, chúng ta cũng cố gắng đừng xảy ra xung đột với thính giả phương Đông, cho dù là tàu hỏa về ga, chúng ta cũng nhất định phải thống nhất hành động, cố hết sức tránh hành động một mình, khi đôi bên ra tay tranh giành đồ vô chủ, Phát Thanh sẽ ngầm thừa nhận chúng ta đã tiến vào mối quan hệ nhân quả của tranh giành và chém giết, cho nên cẩn thận bị người phương Đông đào hố.”
“Lehman Dowski, tinh thần gấu bắc cực của Sa hoàng nước Nga các anh đâu mất rồi?” Lúc này, một thanh niên tóc vàng mắt xanh lên tiếng trêu chọc, tuy rằng là chế nhạo, nhưng về mặt giọng điệu mà nói, cũng không có ý tứ đối chọi gay gắt gì, mà chỉ là một lời nói đùa không đau không ngứa.
“Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, nói là hảo hán chịu thiệt trước mắt, chúng ta ở trên địa bàn của người ta, cố hết sức khiêm tốn và kiềm chế mình là chuyện rất bình thường, Francis, loại lời nói đùa này đừng nói nữa, sẽ phá hỏng sự hòa hợp trong nội bộ chúng ta đấy.” Bá tước Charre nhắc nhở.
Ánh mắt của Lehman liếc qua gương mặt của tất cả mọi người một lần, rồi trầm giọng nói: “Trước khi tới đây, chắc hẳn đã có thính giả cao cấp đại nhân dặn dò các cậu rồi, lần này tới phương Đông, chúng ta có thể nhận được bao nhiêu lợi ích, lấy được bao nhiêu lợi nhuận, chia chác được bao nhiêu vật truyền thừa, đều chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là chúng ta có thể tới bao nhiêu người thì trở về bấy nhiêu người, cho nên, tôi hy vọng mọi người tạm thời thu lại sự kiêu ngạo và tự tin của mình, nghe lời phân phó của tôi.”
Mọi người đều gật đầu, rất dễ nhận thấy, trong những thính giả có thâm niên, không có khả năng có bánh bao ngốc, mọi người cũng biết bây giờ mình đang ở nơi nào, bá tước Charre chính là vết xe đổ đi trước, những thính giả phương Đông đối với thính giả phương Tây vẫn luôn không được thân thiện cho lắm.
“Đám người đó cứ lái đi như vậy sao?” Mập mạp rõ ràng vẫn chưa thỏa chí: “Tôi vốn tưởng rằng bọn họ phải dừng lại, hai bên vẽ ra một bức tranh, cùng bưng một tách trà, một cốc cà phê, nói chuyện với nhau chứ.”
“Anh coi đây là hội nghị của tổ chức phản động sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.
“Khà khà, thế này mới thú vị chứ, bằng không đám người phương Tây đó hòa hợp như vậy, sẽ không dễ đối phó cho lắm đâu.” Mập mạp duỗi eo: “Chúng ta toàn chia năm xẻ bảy, còn đám người phương Tây này thì lại thu trứng tập trung lại một chỗ, lỡ như thật sự gặp phải tình huống đột nhiên xảy ra gì đó, vậy chúng ta thật sự sẽ rất chịu thiệt.”
“Đây cũng là điều mà tôi lo lắng nhất.” Hải thiếu gia nhíu mày, nói: “Lần này bọn họ rõ ràng quá đoàn kết.”
“Con người đều như vậy cả.” Tô Bạch ngược lại không cảm thấy kỳ quái bao nhiêu: “Bình thường trong thế giới chuyện xưa, khi gặp được tình huống có cả thính giả phương Đông phương Tây lăn lộn, cũng đều là đôi bên tự mình kết bè lại, nếu chúng ta tới phương Tây, chúng ta chắc chắn cũng sẽ kết đoàn lại với nhau, không nói đến ưu thế, cũng không nói tình thế xấu bao nhiêu, mọi người đều đến cấp bậc thính giả có thâm niên rồi, hiển nhiên cũng sẽ không bao nhiêu người có ánh mắt thiển cận.”
“Vậy chúng ta cũng đi tới nhà ga thôi, tôi đổi một con đường khác, bằng không đi theo phía sau bọn họ lại giống như đang hộ tống bọn họ vậy.” Hải thiếu gia lại khởi động xe.
Bởi vì vòng một con đường khác, cho nên khi ba người Tô Bạch tới nhà ga, người phương Tây rõ ràng đã đến sớm hơn bọn họ.
“Chúng ta tập trung ở khu tiếp đón khách quý tầng ba đi, ở đó ít người hơn một chút, phỏng chừng người phương Tây cũng sẽ đi tới nơi đó đợi.” Hải thiếu gia lôi ra ba tấm vé xe lửa ra, rồi đưa cho mập mạp và Tô Bạch: “Đi thôi nào, qua chốt kiểm tra an ninh.”
“Mẹ nó, có cần phải chính thức như vậy không?” Mập mạp có hơi dở khóc dở cười.
Ba người cùng nhau cầm chứng minh thư và vé tàu hỏa đi qua chốt kiểm tra an ninh, sau đó lại đi thang cuốn lên tầng ba, tầng một và tầng hai đều là đại sảnh tàu hỏa, người đông như kiến, dù sao thì mùa xuân cũng vừa kết thúc, cho nên hiện tại lượng khách mà tàu hỏa vận chuyển cũng được xem là đang ở thời kỳ cao điểm.
Về phần tầng ba, lại là vài hàng ăn và hàng nước.
“Người có hơi ít nhỉ.” Sau khi lên tới nơi, mập mạp liếc mắt và bảo.
“Ừm, có thính giả có thân phận khá cao ở trong thế giới hiện thực, cho nên hôm nay ở đây bị bao trọn gói rồi, toàn bộ cửa tiệm ở tầng ba đều không buôn bán nữa.” Hải thiếu gia giải thích.
“Ồ, đại Bạch, nếu cậu không chia tài sản ra thì cậu cũng có thể làm được chuyện này đó.” Lúc này, mập mạp duỗi thắt lưng: “Khà khà, nhìn thấy không ít người quen nhỉ.”
Bấy giờ, mười mấy thính giả phương Tây đều ngồi trong một tiệm cà phê, đương nhiên, trong tiệm cà phê đó không có nhân viên làm việc, mà những thính giả phương Đông ở những hàng nước, tiệm đồ ăn nhanh xung quanh và đứng bên lan can nhìn phong cảnh phía xa, cộng lại hiện tại số người đã hơn năm mươi người, có lẽ vẫn còn có người sẽ tới sau đó.