Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 770 - Chương 770 Đoàn Thính Giả Phương Tây 2

Chương 770

Đoàn Thính Giả Phương Tây 2


“Qua chào hỏi đi.” Hải thiếu gia nói.


Mập mạp gật đầu, đi cùng Hải thiếu gia.


Tô Bạch thì lại đứng ở bên thang cuốn, một mình lặng lẽ hút thuốc.


Lúc này, trong một căn phòng bếp phía sau căn tin, vẫn chưa được trang trí xong, nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong góc đông bắc ở tầng ba, có đại khái hai mươi mấy người đang tụ tập, nam nữ đều đủ cả, trước đó bọn họ đều vượt qua chốt kiểm tra an ninh lên đây, rồi có người có chuyên môn phụ trách việc lừa qua chốt kiểm tra an ninh, mang dao đến nơi này từ phía nhà bên kia.


Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ quỷ lên mặt mình, siết chặt nắm tay rồi hô lớn với những tín đồ bên cạnh mình: “Khi tôi vừa mới lên trên đã nhìn thấy rồi, trên tầng ba có không ít hành khách, thậm chí còn có cả người ngoại quốc, ha ha, đây thật đúng là một niềm vui bất ngờ, sau khi chúng ta giết chết những người ngoại quốc đó, cũng không sợ truyền thông nước ngoài đó không đưa tin, không tuyên truyền về chúng ta.


Các vị, đây là lúc chúng ta tuyên thệ lòng trung thành với Satan, bây giờ hãy bắt đầu mặc quần áo đen vào, chuẩn bị xong xuôi sau đó cùng tôi xông ra ngoài, trước tiên bắt đầu chém từ tầng ba, sau đó là tầng hai, cuối cùng là xuống tầng một, chúng ta phải biến nơi này thành chiến trường Tu La đầy máu tươi và cái chết, để những con người ngu xuẩn vẫn chưa biết mình lạc lối mà trở về đó, cảm nhận nỗi sợ hãi tới từ chúng ta!”


“Vì Satan!”


“Vì Satan!”


“Vì Satan!”


Các tín đồ hô to, bọn họ tới từ các ngành nghề khác nhau trong thế giới hiện thực, người nhỏ nhất, thậm chí thoạt nhìn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, lớn nhất tuổi tác cũng đã hơn bốn mươi, bọn họ có một điểm chung, đó chính là cuộc sống trong xã hội không được như ý cho lắm, cũng không có cảm giác tồn tại gì, tinh thần trống rỗng, khát vọng có được sự thừa nhận và quan tâm, cũng bởi vậy, bọn họ mới tập trung lại nơi này chuẩn bị làm ra loại chuyện này.


Trong lòng phần lớn người đều đang nghĩ, sau hôm nay, toàn bộ thế giới đều sẽ biết đến bọn họ, đều sẽ nhận ra bọn họ. Mỗi một người đều lăm lăm con dao trong tay, bọn họ nôn nóng muốn cầm vũ khí đi chém giết những hành khách đó lắm rồi, đã không thể đợi được nghe thấy tiếng kêu rên và khóc gào thảm thiết của đám người kia, đã không thể đợi được nhìn thấy cảnh tượng bọn họ vừa quỳ vừa bò, chạy trốn tán loạn trước mặt mình.


Thật sự là, một giây thôi cũng không thể chờ nổi!


.


“Sao vậy, một người đứng ở nơi này hút thuốc không cảm thấy nhàm chán sao?”


Tô Bạch đang đứng hút thuốc bên lan can kính tại tầng ba, thì phía sau truyền tới một giọng nói xa lạ.


“Vẫn ổn.” Tô Bạch gõ tàn thuốc, quay người lại, chỉ trông thấy một người đàn ông có dáng người rất cao, lại hơi gầy yếu, làn da của đối phương cũng hơi ngăm đen.


“Người Tân Cương à?” Tô Bạch hỏi.


Lãnh thổ Trung Quốc rộng lớn mênh mông, có sự khác biệt thật sự rất lớn về các loại phương diện như khí hậu, địa lý, và nhân văn. Môi trường khí hậu khác nhau, thói quen ăn uống khác nhau, lối sống khác nhau, thường sẽ mang đến sự khác biệt rất rõ rệt về dung mạo của các dân tộc ở đó, một vài người từ tỉnh này đi đến tỉnh khác, cũng rất dễ được người bản địa nhận ra.


Đương nhiên, cùng với việc văn hóa, giao thông, kinh tế và cách thức suy nghĩ của con người đang càng ngày càng tiến bộ, thì dân số lưu động đã có quy mô lớn hơn ba mươi năm về trước không biết bao nhiêu lần. Việc hoạt động và giao lưu của dân cư, cũng đã dần dần làm phai mờ đi những đặc trưng trong diện mạo của dân tộc thuộc các khu vực, lại thêm việc cải thiện về điều kiện sống, sự phong phú và phổ biến trong đời sống vật chất, sau khi trải qua thêm bốn mươi năm, hai, ba thế hệ nữa, muốn chỉ đơn thuần là dựa vào đặc trưng vẻ ngoài để phân biệt một người tới từ nơi nào, gần như là một chuyện rất khó khăn.


“Đúng, tôi tới từ Urumchi.” Đối phương mỉm cười và đáp, hàm răng của anh ta rất trắng, cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác thật hàm hậu: “Nhưng Tân Cương cũng không phải là một dân tộc, Tân Cương có hơn mười dân tộc, thường thì dùng cách này gọi người ta, là một hành vi không được lễ phép đâu.”


“Xin lỗi, tôi không có ý mạo phạm.” Tô Bạch nhún vai, tỏ vẻ mình quả thực chỉ nhất thời lỡ mồm.


“Không sao, tôi cũng đã có hơi quen rồi.”


“Từ phương xa tới nơi này, cũng rất mệt mỏi đấy nhỉ.” Tô Bạch nở nụ cười, rút một điếu thuốc đưa qua.


Đối phương nhận điếu thuốc: “Ngồi máy bay cũng không xa lắm, dù sao cũng đang nhàn rỗi mà, tới hóng chuyện chút cũng được, làm quen chút đi, tôi tên là Ngại Ngõa Ni Nhĩ.”


“Tô Bạch.”


Hai người chào hỏi đơn giản, đứng chung một chỗ hút thuốc, đối với dân nghiện thuốc lá mà nói, đây dường như là một cách giao lưu không thể bình thường hơn được.


“Xem ra tàu hỏa sắp tới nơi rồi.” Ngại Ngõa Ni Nhĩ chỉ vào bầu trời bên ngoài cửa sổ bằng kính: “Trời đã càng lúc càng âm u.”


“Thật sự có hơi mong đợi.” Tô Bạch nhún vai: “Có loại cảm giác đợi buổi biểu diễn bắt đầu.”


“Quả thực là có loại cảm giác này.” Ngại Ngõa Ni Nhĩ phụ họa: “Còn có cả người hâm mộ từ nước ngoài tới nữa.”


Rất dễ nhận thấy, anh ta đang ám chỉ những thính giả phương Tây ngồi ở trong tiệm cà phê.


“Sự xuất hiện của bọn họ, ít nhất có thể khiến sự tranh đoạt tiếp sau đây của người nhà chúng ta, không biến thành nước sôi lửa bỏng như vậy nữa.” Tô Bạch nói.


“Đúng vậy, dưới điều kiện tiên quyết là phải có áp lực từ bên ngoài, thì mới có ý thức đoàn kết lại được.” Ngại Ngõa Ni Nhĩ nói xong lời này, nhìn thấy một người phụ nữ phương Tây chậm rãi đi về phía này.


Thính giả phương Tây và phương Đông ở trên tầng ba nhà ga này được phân chia rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng, đôi bên mang theo vẻ cảnh giác và cái nhìn thù địch, nhưng người phụ nữ phương Tây này lại chủ động bước tới này, lập tức thu hút không ít ánh mắt của tới từ thính giả phương Đông.


“Tô thân ái, gần đây cưng vẫn khỏe chứ?” Sophie mở rộng hai cánh tay, tỏ ý muốn ôm một cái với Tô Bạch.


Tô Bạch ném đầu lọc giữa hai ngón tay xuống, chủ động tiến lên, ôm Sophie vào lòng, thậm chí còn chưa thấy thỏa chí, mà dứt khoát ôm ngang người cô ta lên.


Sophie có dáng người cao lớn tiêu chuẩn, cảm giác ôm trong tay rất thoải mái, hơn nữa sự ma sát và tiếp xúc với các vị trí cơ thể, có thể mang đến cảm giác thỏa mãn rất lớn cho đàn ông.


“Tô thân ái, đã sờ đủ chưa?” Sophie nhìn Tô Bạch với vẻ cười như không cười.


“Gần nhà ga có rất nhiều hotel.” Tô Bạch nói.


“Nếu hôm nay anh có thể giúp tôi cướp được thứ gì đó tốt, vậy tối nay tôi có thể cho anh.” Lúc này, Sophie được Tô Bạch ôm trong lòng, đầu ngón tay của cô ta nhẹ nhàng sượt qua ngực của hắn: “Nói thật, Tô này, tôi không ngờ trong một thời gian ngắn như vậy mà anh đã trở thành thính giả có thâm niên rồi đấy, lúc trước, khi lần đầu tiên gặp anh trong thế giới chuyện xưa, anh thực sự rất yếu ớt.”


Chương 770

Bình Luận (0)
Comment