Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 772 - Chương 772 Các Thính Giả Mang Vẻ Mặt Ngơ Ngác 2

Chương 772

Các Thính Giả Mang Vẻ Mặt Ngơ Ngác 2


Tô Bạch bước một bước về phía trước, dự định ra tay giải quyết sạch đám người gây hài này, thế nhưng, một bàn tay lại rơi lên bả vai hắn, là Ngại Ngõa Ni Nhĩ.


“Nhớ chuyện ở trạm tàu hỏa Côn Minh không?” Anh ta nhìn Tô Bạch và nói.


“Nhớ.”


“Vậy được, để tôi tới cho.” Ngại Ngõa Ni Nhĩ bước ra: “Ba năm trước, vợ tôi mang thai, cô ấy thường trao đổi trong một vài hội nhóm các bà mẹ mang thai và những người khác để học hỏi một vài kinh nghiệm nuôi dạy con cái.


Sau khi sự kiện đó xảy ra, trong hội có một thai phụ ở nội địa, trực tiếp nói với vợ tôi rằng, người Tân Cương các cô thì sinh con cái gì, có sinh ra cũng chỉ là một đám súc sinh mà thôi, vợ tôi buồn tủi khóc đến tận mấy ngày.


Tiếc thay, khi ấy, tôi vẫn chưa phải thính giả, nhưng bây giờ thì tôi đã là rồi, tuy rằng hình như đám người này thờ phụng một vị thần gọi là Satan, nhưng bọn họ cũng dự định chém người trong nhà ga, nên trong mắt tôi cũng như nhau cả, bất cứ tổ chức nào vung lưỡi dao về phía dân thường, đều là cặn bã không đáng được tha thứ.”


Ngải Ngõa Ni Nhĩ chủ động đi về phía hai mươi mấy tín đồ Satan.


Tô Bạch hé miệng, hô lên: “Này.”


Ngại Ngõa Ni Nhĩ dừng bước chân, hơi nghiêng đầu.


“Thai phụ nội địa đã mắng vợ anh đó, mới là súc sinh chân chính, anh là…” Tô Bạch đang suy nghĩ xem từ này có thích hợp để hình dung một thính giả có thâm niên hay không, nhưng cũng không nghĩ ra được từ nào thích hợp hơn, nên tiếp tục nói: “Anh là một, người tốt, chúc vợ anh và đứa trẻ, khỏe mạnh và hạnh phúc.” Nói xong, bản thân hắn cũng nở nụ cười.


“Cảm ơn, ha ha.” Bản thân Ngại Ngõa Ni Nhĩ cũng không nhịn được mà cười, vung tay với Tô Bạch tỏ vẻ cảm ơn.


Ngay sau đó, anh ta chủ động đi về phía các tín đồ Satan ở trước mặt, toàn bộ thính giả có mặt ở đó đều có thể cảm giác được trên người anh ta tản ra sát khí khủng khiếp.


“Tình hình này ở trong nước Trung Quốc các anh, thật đúng là rất thú vị.” Sophie rõ ràng không nói đến hai mươi mấy tín đồ Satan đó.


Tô Bạch liếc mắt nhìn cô ta một cách không hề khách sáo: “Cô có suy nghĩ này, vậy tại sao không đi quan tâm đến vấn đề độc lập của người Ireland, người Scotland và người xứ Will của nước Anh các cô đi?”


Sophie cười, rõ ràng, cô ta không có cách nào phản bác, người Scotland vừa mới trưng cầu ý dân về vấn đề độc lập xong.


“Vì Satan!”


“Vì Satan!”


“Vì Satan!”


Hai mươi mấy tín đồ mặc áo đen giơ con dao bắt đầu đâm tới, bọn họ không thể kiềm chế được hormone phân bố trong cơ thể mình, cũng đã không thể kiểm soát được loại khát vọng đối với máu tươi và giết chóc đó!


Lúc này, loại thú tính nằm tận sâu trong đáy lòng con người đã hoàn toàn bị kích phát ra, trong suy nghĩ của quần chúng ở thế giới hiện thực, chính những chỉ dẫn sai lầm và đầu độc của các tôn giáo đã khiến một vài người trở thành đao phủ đáng sợ, nhưng thực ra, còn chẳng nói rằng tôn giáo đã trở thành một lớp ngụy trang và một lớp da phòng thân cho một vài người vốn mang tâm lý Âu Mỹám và biến thái, ví dụ như truyền thông đưa tin về một tội phạm ở Thượng Hải có gia cảnh nghèo khó, gia đình rạn nứt, cùng các nhân tố và bối cảnh đáng thương các kiểu, nhưng cũng không phải mỗi một người nghèo khó đều sẽ trở thành tội phạm, và mỗi một đứa nhỏ trong gia đình đơn thân đều sẽ trở thành lưu manh xóm chợ.


Tô Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn những tín đồ này bắt đầu tiến lên, đột nhiên cảm thấy có hơi nực cười, hắn duỗi tay sờ lên chóp mũi theo bản năng.


“Có phải liếc mắt nhìn qua, toàn là bóng dáng của anh trong quá khứ hay không?” Lúc này, Sophie lại chen miệng vào.


Tô Bạch biết rõ, cô ta chắc hẳn là đã từng xem bệnh án của mình trước đây.


“Tôi cũng không giống bọn họ, cho dù là quá khứ hay là hiện tại. Nhưng, tôi có thể hiểu được hiện tại, trong lòng bọn họ đang tràn ngập loại cảm giác đó, loại hưng phấn đó, loại chờ mong đó, loại khoái cảm trong máu tươi đó, dường như đều đang bùng cháy vào lúc này, thật sự rất khiến người ta mê muội.”


Đám người đó, rất dễ nhận thấy là lần đầu tiên định giết người, về điểm này thì Tô Bạch có thể nhìn ra được.


Ánh mắt của Sophie hơi trầm xuống, không còn nhìn về phía sắp xảy ra cảnh tượng tàn sát ở đằng trước nữa, mà là nhìn ra bên ngoài, trên bầu trời, đã càng lúc càng Âu Mỹám dữ dội hơn, mà hiện tại, còn lâu mới đến khi trời tối.


Mà trong hai tầng ở phía dưới vẫn có rất nhiều hành khách bình thường.


Sophie cũng bởi vậy mà nhíu mày, thân là một thính giả, không phải cô ta rất để tâm đến tính mạng của người bình thường, nhưng những người bình thường này ở nơi này, không thể nghi ngờ gì sẽ ảnh hưởng đến việc thể hiện của thính giả, có bọn họ ở đây, thính giả làm gì cũng đều phải chịu bó tay bó chân cả.


Rốt cuộc, Phát Thanh có ý gì?


“Tàu hỏa chắc hẳn sắp vào ga rồi.” Sophie trầm ngâm bảo.


“Đúng vậy, sắp rồi.” Tô Bạch vẫn trông có vẻ rất ung dung, hắn vốn dĩ tới nơi này với một loại tâm thái xem diễn và hóng chuyện, quả thực cũng không dự định nhất định phải đi tranh giành thịt từ miệng hổ gì đó, không có mục tiêu, cũng không có áp lực gì cả, nói thật, đây chính là miêu tả tâm lý hiện tại của Tô Bạch. Đương nhiên rồi, phần lớn người có mặt ở đây bao gồm cả phần lớn thính giả phương Tây, thực ra cũng có loại tâm thái này.


Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, nguy cơ trong thế giới chuyện xưa, còn lâu mới so được với nguy hiểm mà một đám thính giả tập trung lại với nhau.


Những gai xương mọc bung lên phía trên cơ thể của Ngại Ngõa Ni Nhĩ, trên cánh tay, vị trí mắt cá chân, và trên ngực, đều có những gai xương trắng toát mọc lên, cả người anh ta trở nên cao to hơn trước rất nhiều.


“Cường hóa này ngược lại cũng rất mới mẻ.” Tô Bạch lẩm bẩm một mình.


“Thuộc tính cường hóa của hệ chuyên tấn công cận thân, xương trắng của anh ta chính là nguồn cội sức mạnh của anh ta, cho dù là da thịt bị xẻ xuống, chỉ còn lại một khung xương, thì anh ta vẫn có thể duy trì hoạt tính của mình mà tiếp tục chiến đấu.” Sophie nói.


“Tôi nhớ cô tu tập ma pháp mà nhỉ, ma pháp tự nhiên sao?” Tô Bạch hỏi.


“Cảm ơn anh vẫn còn nhớ rõ tôi, tôi vốn tưởng rằng ngoại trừ cơ thể của anh ra, thì không có thứ gì đáng giá để anh ghi nhớ chứ.”


“Lời này nói ra thật khiến người ta hiểu lầm đấy, tôi chính là người đã có con rồi.” Tô Bạch phất tay, nghiêng người đi về phía mập mạp.


Mà lúc này, xe lửa vẫn chưa đến, toàn bộ thính giả có mặt ở đây đang ngồi thì vẫn ngồi, đang đứng thì vẫn đứng, cho nên phần lớn lực chú ý cũng lập tức rơi vào một trận tàn sát này.


Chương 772

Bình Luận (0)
Comment