Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 774 - Chương 774 Soát Vé Vào Ga! 1

Chương 774

Soát Vé Vào Ga! 1


Một tín đồ đang chạy trốn, thân hình của Tô Bạch xuất hiện ngay phía sau anh ta, bàn tay bóp cổ của tín đồ đó, rồi nhấc lên.


Ngại Ngõa Ni Nhĩ đang chậm rãi móc ruột của một thính giả ra, đặt ở trước mặt anh ta, dường như cảm giác được sự xuất hiện của Tô Bạch, anh ta có hơi ngạc nhiên, hỏi: “Không phải đã nói để tôi sao?”


“Nếu anh muốn khiến những tín đồ này chịu sự trừng phạt và cảm giác được nỗi sợ hãi, vậy tôi cảm thấy tôi thành thạo hơn anh một chút đấy.”


Nói xong, Tô Bạch vừa giơ một tín đồ trong tay mình vẫn còn đang không ngừng giãy dụa, ngón tay vừa chỉ về phía thính giả phương Tây và phương Đông ở phía trước, hô: “Có người nào có hứng thú cùng tới thể hiện nghệ thuật giết người của mình một chút đi chứ nhỉ? Ngược lại, giết những người này thì Phát Thanh cũng sẽ trách tội gì cả, không phải bọn họ tự xưng là tín đồ của Satan hay sao, vậy hôm nay chúng ta sẽ cho bọn họ nhìn thấy, rốt cuộc bộ mặt thật của ác ma là thế nào?”


Tô Bạch vừa dứt lời, bên đó lập tức có bốn, năm thính giả phương Tây và phương Đông đứng dậy nóng lòng muốn thử, lại càng có thính giả có tính cách hơi ngả ngớn một chút, vỗ tay cùng huýt sáo miệng, rất dễ nhận thấy, dân chúng bình thường rất sợ hãi đám ác ôn, nhưng trong mắt của thính giả có thâm niên, lại chính là những món đồ chơi có thể tùy tiện bóp nát.


Bàn đến trải nghiệm về cái chết, thính giả đương nhiên là những người lành nghề trong những người thạo nghề rồi, Phát Thanh tỉ mỉ thiết kế từng thế giới chuyện xưa, đảm bảo tính cốt truyện mà Phát Thanh muốn ở mức độ lớn nhất, mà ba chữ “tính cốt truyện” này, thì lại dựa vào các thính giả trải qua thập tử nhất sinh và trong những cuộc đấu tranh hết lần này đến lần khác mới có thể có được.


Đối với thính giả mà nói, không biết đã nhìn thấy người bị giết, và người mà mình giết nhiều bao nhiêu.


Nỗi khẩn trương và sự sợ hãi lúc mới đầu khi vừa trở thành thực tập đã chậm rãi phai mờ cùng với thời gian và hoàn cảnh, bọn họ đã biến thành người có thâm niên, đã sở hữu một trái tim lạnh lùng và kiên cường như một tảng đá.


Giết người là một loại nghệ thuật, và cái chết cũng là một loại nghệ thuật, bất cứ chuyện gì, mọi loại ngành nghề khác nhau, khi làm đến cực điểm và đỉnh cao, đều có thể biến tấu thành một nghệ thuật thuộc về riêng nó.


Tô Bạch cũng không cho rằng chỉ có mỗi một mình mình và bé trai cương thi là có cảm giác về phương diện này, đương nhiên, người khác có khả năng không biến thái như mình, cũng không cực đoan như mình, nhưng loại người giống như mập mạp, khi giết người và tra tấn cũng đáng sợ như vậy, có thể suy ra được, loại cách thức này thực ra cũng không hiếm lạ trong cấp bậc thính giả đặc biệt là đến thính giả có thâm niên.


Lập tức, có sáu, bảy thính giả đi tới, bọn họ chia ra giống như diều hâu bắt gà con, mỗi người tự túm lấy một hoặc hai tín đồ, sau đó lần lượt dùng cách của mình tiến hành hành hạ bọn họ đến chết, bắt đầu “màn biểu diễn” của mình.


Một cảnh tượng này rất đẫm máu, nhưng lại rất đẹp đẽ.


Có một thính giả phương Tây, bộ dáng thoạt nhìn nho nhã lễ độ, nhưng từ trong miệng của anh ta lại trực tiếp duỗi ra một chiếc lưỡi dài giống như lưỡi rắn, tiến vào trong miệng của tín đồ trong tay mình, sau đó bắt đầu “hút vào”, trực tiếp quấy loạn nội tạng trong cơ thể của tín đồ này!


Sau khi hoàn thành, anh ta thu lại chiếc lưỡi dài của mình vào trong miệng, liếm môi mình một cách đầy ngon miệng, sau đó lần lượt cúi đầu với thính giả phương Tây và phương Đông có mặt ở đó. Anh ta giống như một nghệ thuật gia, vừa mới triển lãm kiệt tác của mình xong, sau đó bày tỏ lòng cảm ơn đối với khán giả đã dành lời khen cho mình.


Cảm ơn mọi người đã tới đây, cũng cảm ơn sự cổ vũ của mọi người.


Mà tuy rằng thính giả có mặt ở đó, có người không tích cực cho lắm đối với loại chuyện hành hạ đến chết này, nhưng cũng không đến mức nhìn thấy loại cảnh tượng này mà có bao nhiêu sự phản cảm, phần lớn người, vẫn hưởng ứng vỗ tay tỏ ý cổ vũ.


Ừm, vào loại thời điểm này, tuy rằng thính giả phương Tây và phương Đông đã đạt thành một loại bầu không khí rất hòa hợp và rất thân thiện, giống như một hội ái hữu giữa đôi bên, chỉ có điều, tiết mục được biểu diễn ở hội ái hữu, không dễ dàng được mọi người chấp nhận như vậy.


Những tên ác ôn mắt thấy đồng bọn của mình, từng người một chết thảm trước mặt mình, trước khi chết, bọn họ vẫn còn phải chịu áp lực tâm lý cực kỳ đáng sợ, không, bọn họ đã không có cái gọi là phòng tuyến tâm lý nữa rồi, khi một đám người dường như còn đáng sợ hơn cả Satan trong tưởng tượng của bọn họ xuất hiện, và tiến hành tàn sát đám người bên mình, thì bọn họ đã sớm sụp đổ tan tành rồi.


Tiếng xin tha, tiếng van nài, dập đầu, nước mắt giàn dụa, mấy người còn lại, làm ra đủ mọi loại trò hề, bị dập đầu dữ dội nhất chính là người dẫn đầu đeo mặt nạ đó.


Trước đó thực ra bọn họ cũng đã ý thức được rằng, mình khó mà thoát khỏi lưới pháp luật sau khi giết người trong nhà ga, thậm chí còn có rất nhiều người vốn mang tâm thái xem như mình chết cũng không uổng phí sau khi làm xong một chuyện này, nhưng, loại cục diện, ở trước mặt loại cảnh tượng này, bọn họ cuối cùng cũng biết, đâu là chuyện càng khủng khiếp hơn cả cái chết.


Tô Bạch cười ha ha, đi tới trước mặt vị này, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của đối phương, sau đó, giao anh ta cho Ngại Ngõa Ni Nhĩ, còn mình thì lùi lại vài bước, nhìn quần áo của mình với vẻ hơi ghét bỏ, phía trên đã dính không ít máu tươi.


“Các vị, các anh cứ tiếp tục đi nhé, tôi phải xuống dưới tìm một hành khách để đổi quần áo sạch mới được.”


Tô Bạch nói xong, đi về phía thang cuốn, rồi đứng trên thang cuốn chậm rãi đi xuống, mà những người khác có mặt ở đó, thì lại tiếp tục thưởng thức “màn biểu diễn” này.


Chỉ có Sophie nhìn vào bóng lưng của Tô Bạch với vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi.


Mười phút sau, màn biểu diễn kết thúc, nơi này chỉ còn lại một đống thi thể lớn, trên mặt đất, như thể bị máu tươi cọ rửa một lần, màu đỏ rực chói mắt dường như rất hợp với tết xuân vẫn chưa hoàn toàn tan hẳn, biến thành một loại ăn mừng cuối cùng với ngày lễ.


Đúng vậy, là ăn mừng.


Tuy rằng trong hai mươi mấy người bị hành hạ đến chết này, toàn là người Trung Quốc, nhưng những thính giả phương Đông có mặt ở đây đều không hề thấy có một chút khó chịu nào, cho dù thính giả phương Tây cũng tham gia vào, nhưng bọn họ cũng hề cảm thấy nhục nhã một chút nào khi dân tộc khác, và người nước ngoài tàn sát chính đồng bào của mình.


Chương 774

Bình Luận (0)
Comment