Chương 775
Soát Vé Vào Ga! 2
Bởi vì khi những người mặc đồ màu đen này cầm dao tới nhà gia, chuẩn bị hành hung, thì bọn họ đã không còn tính là người Trung Quốc nữa rồi, bọn họ thậm chí đã không thể tính là con người, bọn họ chính là một đám súc sinh, một đám gia súc, một đám nhìn đời bằng nửa con mắt, ăn tài nguyên của xã hội văn minh để lớn lên, nhưng lại khát khao cái gọi là tín ngưỡng cứt chó được hóa thân thành dã thú tiến hành báo thù.
Một thính giả phương Tây vừa mới giết người, cầm khăn giấy lau bàn tay của mình, lầm bầm với vẻ có hơi nghi ngờ: “Tôn giáo, rốt cuộc là thứ gì?”
Vừa hay lúc này, có một thính giả phương Đông đi ngang qua bên cạnh anh ta, nghe được lời anh ta, mới dừng lại, dùng tiếng Anh đáp: “Trước đây, tôn giáo ở trong nước chúng tôi được gọi là phong kiến mê tín.”
“Phong kiến mê tín?” Rất dễ nhận thấy, thính giả phương Tây này không phải là người hiểu tiếng Hán cho lắm.
“Có đôi khi thật sự rất nực cười, văn minh hiện đại, rõ ràng được thành lập trên cơ sở của nền văn minh công nghệ và văn minh khoa học kỹ thuật, tôn giáo rõ rành rành là một loại lý luận ngu muội đến cực điểm, nhưng hiện tại, nó lại trở thành một loại động vật được bảo tồn. Trong lòng mọi người đều biết rõ nó là giả, đều biết rõ trong hiện thực, không có thượng đế, không có địa ngục, nhưng vẫn phải duy trì sự tôn trọng với những tín đồ đó.”
“Đây là đúng đắn chính trị, ở phương Tây chúng tôi đặc biệt nghiêm trọng.” Thính giả phương Tây này cười khổ, đáp: “Tôi là một người Đức.”
Thính giả phương Đông lộ ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa một cách rất không phúc hậu: “Thật tốt.”
“Khi một đám người rõ ràng thờ phụng những tư tưởng giả dối, rõ ràng tin tưởng vào những tư tưởng sai lầm, rõ ràng tin thờ vào những tư tưởng hoang đường, thì người vô thần chiếm phần lớn nhân số ở xung quanh, lại vẫn phải duy trì sự tôn kính đối với bọn họ, còn phải tôn trọng bọn họ. Không có người nào dám chất vấn tín ngưỡng và quyền lực của bọn họ, cũng không có người nào dám làm như vậy, bởi vì như vậy sẽ bị cho là không có đạo đức, không có văn minh, loại đúng đắn chính trị này thật sự rất ghê tởm.”
“Thực ra, nghĩ từ một góc độ khác sẽ thoải mái hơn bao nhiêu, cứ coi như là yêu mến một đứa ngốc đi.” Thính giả phương Đông theo bản năng muốn duỗi tay vỗ lên vai thính giả phương Tây này, nhưng đột nhiên ý thức được sự đối lập trận doanh giữa hai nên, lúc này mới từ bỏ.
“Thực ra, chúng ta cũng có tín ngưỡng.” Thính giả phương Tây duỗi tay chỉ lên đỉnh đầu: “Đây mới là tín ngưỡng chân chính, nó sẽ chà đạp chúng ta, nó sẽ dày vò chúng ta, nó sẽ khiến chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng tôi dám tin rằng, phần lớn thính giả, thực ra cũng giống như người Kito đối với Chúa trời, thậm chí còn sùng bái nó hơn cả Chúa trời.
Đây liệu có phải cũng là một loại ngu xuẩn hay không? Liệu có phải cũng là một loại châm chọc hay không?”
“Cũng gần như là thế, tôi ở trên cầu nhìn phong cảnh, người ở trên lầu nhìn anh, khi chúng ta đang đánh giá người theo tín ngưỡng khác là kẻ ngốc, không phải chúng ta lại càng là bánh bao ngố nực cười hơn hay sao?”
Vừa nói đến Phát Thanh, cho dù là thính giả phương Đông hay phương Tây, thực ra đều có cảm xúc khá giống nhau, cảm giác này có hơi giống với Phát Thanh hành hạ tôi trăm nghìn lần, nhưng tôi vẫn đợi Phát Thanh như đợi mối tình đầu, thính giả, thực ra có đôi khi thật sự còn đê tiện hơn.
Sophie đột nhiên để ý thấy đã lâu như vậy rồi mà Tô Bạch vẫn chưa chọn xong quần áo sao?
Còn nữa, hình như người bạn đó của anh ta đi mua thuốc vẫn chưa trở về.
Cô ta lập tức nhìn quanh một cách nghiêm túc, nhân số, nhân số không còn đúng nữa.
Không chỉ có hai người Tô Bạch, mà còn có những người khác cũng vừa mới lặn mất tăm một cách im hơi lặng tiếng trong màn biểu diễn hành hạ người đến chết vừa rồi, bọn họ hiển nhiên không phải bị giết chết.
“Đáng ghét, tên ăn mảnh.”
Sophie lập tức lôi di động ra, xem thời gian tàu hỏa vào ga, thế nhưng, cô ta lập tức kinh ngạc phát hiện ra, vậy mà trên di động lúc này, lại cho thấy chuyến tàu hỏa mãi mãi không mua được vé đó đang hiển thị dòng chữ “đầy phiếu dư”.
Mà lúc này, một vài thính giả vốn đã cài nhắc nhở có vé ở phần mềm, cũng đều cảm giác được nhắc nhở rung lên trong di động của mình.
“Đại Bạch, mau!”
Mập mạp đưa vé tàu cho hắn, sau đó chen cơ thể to mập của mình qua.
Đợi đến khi hai người chen được đến phía trước một cách rất không có đạo đức xã hội, mập mạp có hơi lo lắng nói: “Đại Bạch, dựa theo hiển thị trên di động, thì chúng ta vẫn chưa đến thời gian soát vé mà.”
“Cứ soát vé lẻn vào trong trước rồi nói sau, khẳng định đám người Hải thiếu gia đã sớm tiến vào rồi.”
“Đúng, vào trước rồi nói sau.”
Đây là thời gian soát vé của một chuyến tàu hỏa khác, hai người Tô Bạch và mập mạp chia nhau cắm vé của mình vào cổng soát vé, tiếp đó vé bị rút xuống, sau khi kiểm vé hoàn tất, lại bắn lên tại một cổng phía, mà lúc này thanh chắn phía trước cũng mở ra.
Mập mạp lấy vé ra, đi qua thanh chắn, ngay sau đó, anh ta biến mất trước mặt Tô Bạch. Đồng tử của Tô Bạch co rút lại, quả nhiên, là tiến vào như vậy.
Hắn lôi vé của mình ra, cũng thông qua thanh chắn. Sau đó chỉ cảm thấy lúc này, cảnh vật bên cạnh mình lập tức thay đổi, cơ thể to mập của mập mạp xuất hiện ngay trước mặt hắn.
“Mẹ nó, đại Bạch, nhà ga này thật lợi hại…” Mập mạp nói trong sự khiếp sợ.
Tô Bạch bước tới phía sau mập mạp, một màn trước mặt cũng khiến hắn rất không tưởng được.
Xung quanh là một bầu trời tối tăm, phía trước lại là một hố sâu cực lớn, trong hố sâu là nước sông màu vàng đục ngầu, còn có cả xương trắng chi chít nhiều không đếm xuể.
Một con đường sắt, thông tới từ trong hố sâu, một đường kéo dài tới nơi này.
Xung quanh, là từng trận gió lạnh, như thể thân mình đang ở trong địa ngục A Tỳ.
“Đại Bạch, chúng ta thật sự tiến vào hơi sớm rồi.”
Giọng nói của mập mạp vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “tõm”, Tô Bạch đã nhảy vào hố sâu, vậy mà hắn lại chủ động bắt đầu bơi về phía trước dọc theo đường sắt.
“Đợi tôi với!”
Mập mạp cũng nhảy xuống mà không hề do dự, theo sát phía sau Tô Bạch.
“Đại Bạch, sao tôi cứ cảm thấy cảnh vật xung quanh quái quái thế nào ấy.”
“Ồ, đây là chuyện tốt mà.” Tô Bạch nhìn anh ta với vẻ rất ngạc nhiên và nói.
“Chuyện tốt gì cơ?” Mập mạp khó hiểu.
“Chứng tỏ anh không bị mù.”