Chương 776
Đều… Trở Về Hết Rồi Sao? 1
“Đại Bạch, có hơi lạnh.”
Hai cánh tay của mập mạp đan chéo, cuộn người lại, thoạt nhìn giống như một ông già đi trong ngày gió tuyết.
“Vẫn ổn mà.” Tô Bạch không cho là đúng, đáp.
“Mẹ nó, cậu vừa là Vampire vừa là cương thi, đều là động vật máu lạnh cả, đương nhiên cậu không biết lạnh rồi, nơi này có từng trận gió tà thổi tới, mịt mù tối tăm, mẹ nó chứ, chúng ta bị chiếc vé xe lửa truyền tống đến nơi quỷ quái nào rồi?”
Mập mạp là cường hóa đạo gia, về phương diện xác thịt, thực ra nói một cách tương đối thì anh ta có chịu thiệt một chút, ít nhất thì chịu thiệt hơn so với cơ thể của Tô Bạch nhiều.
“Đi dọc theo đường ray, chắc hẳn có thể bắt được một đợt tiên cơ hơn những người khác đang phản ứng lại và qua đây.” Tô Bạch nói: “Cố nhịn tiếp đi.”
“Nhưng vẫn có người ở đằng trước chúng ta mà.” Mập mạp chớp mắt, hỏi.
Có thể nhìn ra được, mấy người Hải thiếu gia đó chắc chắn đã soát vé vào ga trước, phỏng chừng đang ở phía trước hai người mình.
“Vừa hay đằng trước có một vài người dò đường cho chúng ta.” Tô Bạch tiếp tục đáp.
“…” Mập mạp có hơi ngạc nhiên: “Mẹ nó, trái phải đều bị một mình cậu nói hết, cơ mà, đại Bạch này, tôi thật sự lo lắm, nếu như lần này Phát thanh vì không có thính giả cao cấp lại gần để bắt tráng đinh, mà bắt những thính giả có thâm niên như chúng ta cho đủ quân số thì phải làm sao?”
“Anh coi Phát Thanh là thằng ngu sao, bắt một đám tay mơ như chúng ta đi chịu chết?”
“Tay mơ? Khà khà, tôi rất thích cái danh xưng này đấy, đợi chút, dừng!” Mập mạp đột nhiên giơ tay hô dừng.
Tô Bạch dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Sao thế, lạnh không chịu được nữa à?”
“Không đúng, không đúng.”
Mập mạp đứng nguyên tại chỗ, hai tay cầm phù: “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Trong phút chốc, hai lá bùa cùng bùng cháy, ngọn lửa vốn mang màu vàng, trong nháy mắt đã biến thành màu đen, đồng thời hóa thành một gương mặt quỷ đang gào thét.
Hai tay của mập mạp run lên, gương mặt quỷ lập tức bị xua tan.
“Đại Bạch, không thể tiếp tục tiến về phía trước được đâu, âm khí ở nơi này quá nặng, xung quanh còn có nhiều xương trắng không đếm xuể, có trời mới biết đây là nơi nào, hơn nữa, tuy rằng tôi không cảm giác được vong hồn hay oán niệm, nhưng đây mới là điểm kỳ quái nhất, từ xưa đến nay, chiến trường là nơi hung hiểm biết nhiêu, nhìn xem cái hố mà chúng ta đang đứng hiện tại rốt cuộc lớn bao nhiêu, dường như không nhìn thấy được bờ của nó, nếu như không phải chúng ta tiến vào đây từ nhà ga, mà ngay từ đầu là đứng ở chỗ cao bên rìa kia, vậy chúng ta thậm chí còn không thể phát hiện ra mình đang đứng ở trong một cái hố. Cứ đi tiếp về phía trước, tôi không có cách nào kiểm soát được, có khả năng sẽ có thứ như quỷ đả tường xuất hiện.”
“Không phải có một đạo sĩ như anh rồi hay sao?” Tô Bạch ngược lại khá ung dung.
“Ngay cả thính giả cao cấp còn sợ nơi này muốn chết, cậu cho rằng một đạo sĩ như tôi có thể có tác dụng lớn đến đâu ở đây chứ? Nói không chừng lát nữa chúng ta sẽ bị hoàn cảnh ở nơi này hãm hại và tính kế mà vẫn không phát hiện ra mất.”
Mập mạp hít sâu một hơi, trịnh trọng bảo: “Bây giờ dừng ở đây thôi đại Bạch, chúng ta đã dẫn trước một đoạn khoảng cách rồi, đừng quá lòng tham không đáy làm gì.”
“Haiz, được rồi.”
Tô Bạch đồng ý, hắn cũng không am hiểu chuyện quỷ thần cho lắm, nếu một mập mạp vẫn luôn nặng lòng tham nhất cũng cảm thấy không thể tiếp tục tiến về phía trước, vậy Tô Bạch cũng sẽ không kiên trì nữa.
Hai người tự mình ngồi ở một bên đường ray, mập mạp móc từ trong túi ra ba điếu thuốc lá, cắm lên mặt đất, sau đó hai tay nặn ra một tư thế hành lễ rất cung kính.
Đây là đang bái “thổ địa” ở bản địa, giống như hiệp khách lục lâm mỗi khi đến một nơi nào đó cũng cần phải thăm hỏi môn phái đứng đầu của khu vực đó, người đạo gia cũng có một tập tục này, khi tới một nơi mới, cảm thấy nơi này có khả năng có nguy hiểm, vậy bọn họ trước sẽ bái đầu với “thứ dơ bẩn” ở địa phương, ý tứ là tôi tới nơi này không phải nhằm vào ông, ông yên tâm, nhưng ông cũng đừng tới làm khó tôi, mọi người nước sông không phạm nước giếng, bằng không, cá chết lưới rách đối với mọi người đều không hay.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Bạch nhìn thấy mập mạp thần kinh dung dinh như vậy.
Đột nhiên, hắn mở miệng nói: “Mập mạp, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa.”
“Gì, tôi vẫn chưa nói xong…”
Mập mạp cũng lập tức sững sờ, bởi vì anh ta cảm giác được đường ray đang chấn động.
“Con mẹ nó, tàu hỏa tới rồi à?” Anh ta đứng bật dậy, trông về nơi xa, nhưng bởi vì xung quanh có quá nhiều mây đen, hơn nữa cũng có cả sương mù dày đặc, cho nên không thể nhìn rõ được trước mặt có tàu hỏa tới thật hay không.
“Chắc hẳn là tàu hỏa đấy.” Tô Bạch khẳng định.
“Vậy đám Hải thiếu gia thì sao, bọn họ đi trước chúng ta, bây giờ bọn họ đã lên tàu rồi sao?”
“Có thể lắm.” Về điểm này, Tô Bạch cũng không chắc chắn cho lắm, bởi vì có trời mới biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trên tàu hỏa này, hơn nữa, đây là chuyện có liên quan đến việc Lệ Chi đi tới nơi đó, nên cũng không có bất cứ vật tham chiếu nào.
“Tới rồi, tới thật rồi, tôi nhìn thấy ngọn đèn của đầu tàu hỏa.” Mập mạp thấp giọng hô.
Quả nhiên, trong màn sương trước mặt xuất hiện ánh đèn, sau đó thấp thoáng một bóng dáng kéo dài dần hiện ra.
“Tốc độ của tàu hỏa cũng không nhanh nhỉ. “Tô Bạch đánh giá: “Nhảy lên trên tàu cao tốc có hơi khó, nhưng với loại tốc độ này, nhảy lên tàu, chắc hẳn không có gì khó khăn cả.”
“Ha ha, cái này giống với “Thiết Đạo Phi Hổ” ghê, trèo lên xe lửa đang phi nhanh, giống như cưỡi trên lưng tuấn mã bôn tẩu vậy.” Lúc này, vậy mà mập mạp vẫn còn có thể nhẹ giọng ngâm nga cho được.
“Có phải anh giả heo ăn thịt hổ đã giả thành bản năng, cho nên không thể thoát khỏi trạng thái đó được phải không?” Khóe miệng Tô Bạch lộ ra một nụ cười: “Nào, nếu chuyến xe lửa này đã tới, vậy chắc chắn phải đi rồi, anh leo lên đó, rời đi cùng nó, có dám không?”
“Đại Bạch, cậu không thương tôi rồi, Bàn Gia tôi đây ca hát một chút để thả lỏng tâm trạng, vậy mà cũng bị cậu chế nhạo, tàu hỏa tới rồi, mẹ nó, còn là tàu màu lục nữa chứ!” Mập mạp lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì thứ lái ở phía trước không phải là tàu cao tốc, cũng không phải là một toa cấp năng lượng, mà là một đoàn xe lửa màu lục, hiện giờ xe lửa màu lục gần như đã sắp biến thành một loại hồi ức rồi, lúc này xuất hiện ở trước mặt Tô Bạch và mập mạp chính là một đoàn xe lửa màu lục.