Chương 777
Đều… Trở Về Hết Rồi Sao? 2
“Phát Thanh làm ra xe lửa màu lục để tiếp đón thính giả, có phải là quá bủn xỉn rồi không?” Mập mạp châm chọc.
“Vậy anh muốn gì cao cấp hơn thế nữa? Hikarian à?” Tô Bạch trêu chọc.
“Khà khà.”
“Mập mạp, đứng về phía tôi này, chúng ta đừng tách ra leo lên xe.” Tô Bạch nhắc nhở.
“Ừm.”
Mập mạp không nói hai lời, đứng về phía bên Tô Bạch.
Khi tàu hỏa càng đến gần, Tô Bạch có hơi ngoài ý muốn phát hiện ra, lúc này, vậy mà bên ngoài xe lửa đã có người nhanh chân đến trước. Một bên là Hải thiếu gia và Giải Bẩm, một bên còn lại là hai người phương Tây, bốn người đều nắm tay vịn bên ngoài xe lửa, mà không tiến vào bên trong, cứ đứng bám ở nơi đó như vậy, cùng với xe lửa tiến về phía trước.
“Cửa không mở được sao, tại sao không vào trong?” Mập mạp nghi ngờ hỏi.
Quả thực, bốn người này có thể phát hiện ra vé tàu đột nhiên có thể mua được, vào trong nhà ga từ trước, tiến về phía trước thuận theo đường ray từ trước, rõ ràng là chạy theo lợi ích lớn nhất, đều là vì muốn có thể qua đó ăn mảnh sớm hơn một chút.
Nhưng bây giờ người nào cũng giống như bé ngoan bám vào bên rìa xe lửa, theo xe lửa lái về nhà ga một cách bất động như vậy, đây còn không phải là cởi quần đánh rắm, tự chịu khổ một lần hay sao? Thính giả nhìn thấy lợi ích giống như mèo nhìn thấy cá, làm sao có thể kháng cự được?
“Không đúng, mập mạp, anh nhìn xem, không phải bọn họ không vào trong, không phải bọn họ không đánh vỡ kính thủy tinh, không phá cửa, mà anh nhìn vẻ mặt của bọn họ xem, bọn họ rõ ràng đang sợ hãi, đang sợ sệt!”
Tô Bạch để ý đến chi tiết này.
Lúc này, Hải thiếu gia và Giải Bẩm cũng để ý đến Tô Bạch và mập mạp ở phía trước, trên gương mặt của Giải Bẩm lộ ra một nụ cười khổ, mà trên gương mặt của Hải thiếu gia thì lại phức tạp hơn nhiều, mang theo nỗi sợ hãi và những cảm xúc không thể giải thích được.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Mập mạp có hơi mơ hồ: “Nhảy lên xe giống như bọn họ sao?”
“Mập mạp, không nhìn thấy sao, xe lửa lái qua nơi nào, thì nơi đó vừa vặn biến mất.” Tô Bạch nhắc nhở.
Mập mạp vừa nhìn qua, quả nhiên sau khi chuyến tàu màu xanh lục lái qua đây, khu vực phía sau nó hoàn toàn biến thành hư vô.
“Chỉ có thể lên xe thôi, chúng ta vốn tự mình chủ động rời khỏi nhà ga từ sớm, qua đây đợi xe lửa, trong mắt Phát Thanh chúng ta vốn thuộc một loại người đã phá hỏng quy tắc, chuyến xe lửa màu lục này rốt cuộc từ đâu mà tới, thì chúng ta không biết, nhưng bây giờ xem ra, đường tới đã biến mất rồi, hiện tại chúng ta không lên xe...”
“Vậy chúng ta có thể sẽ biến mất cùng với cảnh với xung quanh!” Mập mạp tiếp lời: “Mặc kệ đi, cứ leo lên xe xem trước rồi lại nói sau, đám người Giải Bẩm cũng đã chết đâu.”
Tốc độ của xe lửa màu lục chậm hơn tàu cao tốc và toa cấp năng lượng rất nhiều, nhưng đó còn là so với ai, thực ra tốc độ chạy thực sự của nó, có thể nói là không chậm bao nhiêu.
Ngay khi xe lửa đi qua trước mặt hai người, Tô Bạch và mập mạp cùng duỗi tay nắm lấy lan can bên ngoài, hai người cùng nhau bám vào rồi trèo lên.
Giải Bẩm và Hải thiếu gia cách hai người Tô Bạch và mập mạp một chút, hơn nữa sau khi lên xe, Tô Bạch rõ ràng cảm giác được không gian xung quanh đã bắt đầu vặn vẹo cả lên, mấy thứ như giọng nói và tầm nhìn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí, lúc đầu không cảm giác được xe lửa nhanh bao nhiêu, nhưng vào lúc này vậy mà lại sinh ra một loại quán tính mạnh mẽ khiến Tô Bạch có hơi mất sức, nếu như bị văng xuống dưới, thì thật sự tiêu đời rồi.
Sự nguy hiểm trong đó, thật sự còn sâu hơn khi hai người đến bên đường ray lúc trước!
Trong cổ họng Tô Bạch phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai cánh tay móc vào lan can để đảm bảo mình sẽ không bị hất văng xuống, mà mập mạp cách Tô Bạch một mét, nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của anh ta, giọng nói cũng đứt quãng, nhưng có thể miễn cưỡng nghe ra được mập mạp đang chửi rủa, phi kiếm của anh ta cũng lôi ra mắc vào trong lan can, giúp anh ta cố định cơ thể, dù sao thì đến ngay cả Tô Bạch còn cảm thấy có hơi cật lực, vậy áp lực của mập mạp chỉ có lớn hơn mà thôi.
Phá cửa, phá cửa sổ, tiến vào!
Đây là suy nghĩ duy nhất của Tô Bạch hiện tại, lúc này, đối diện với hắn, hoặc là nói ngực hắn và mặt dường như dán vào một mặt cửa sổ, trong cửa sổ được mành rèm che lại nên không nhìn thấy bên trong.
Nhưng hắn cũng bất chấp nó, một tay phát lực nắm chặt vào lan can, tay còn lại giơ lên, chuẩn bị đánh vào cửa sổ.
Thế nhưng, ngay lúc này, rèm cửa lại bị kéo ra.
Trên vị trí bên trong cửa sổ xe trước mặt Tô Bạch, có một người phụ nữ đang ngồi, hơn nữa, xuyên qua rèm cửa để mở, hắn nhìn thấy trong toa tàu còn có những người khác nữa đang ngồi nữa,
Nắm tay của hắn giơ lên giữa không trung lại dừng lại, bởi vì hắn thật sự không có bao nhiêu dũng khí để đập vỡ cửa sổ mà vị đó đang ngồi ở bên trong.
“Lệ... Chi...?”
“Sao có thể... sao có thể...?”
Lúc này, trong lòng Tô Bạch quả thực đang cuộn lên cơn sóng gió động trời, bởi vì một màn trước mắt này, dường như đã phá vỡ giả thiết tâm lý mà hắn có trước đây, đương nhiên, người cùng bị phá vỡ chắc chắn còn có Hải thiếu gia cùng leo lên xe lửa và gần trăm thính giả phương Tây cùng phương Đông đứng bên trong nhà ga.
Tại sao lần này lại có nhiều người tới nhà ga như vậy?
Lẽ nào mọi người đều muốn qua đây giương cờ, nhảy ương ca, thổi kèn Xô-na, chào đón các đại lão trở về trong sự vui mừng hớn hở sao?
Mẹ nó, không phải tất cả đều nghĩ một tốp các đại lão này trở về lành ít dữ nhiều, cho nên cố tình chạy tới đây, thậm chí là từ phương Tây chạy tới, chỉ để sửa mái nhà dột thôi sao.
Bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi, tại sao những đại lão như các cô vẫn còn sống?
Tại sao vẫn tất cả dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên xe trở về?
Vậy chúng tôi còn kiếm được gì nữa? Chúng tôi còn tính được gì nữa?
Chúng tôi còn lăn lộn làm gì nữa?
Lúc này, Tô Bạch cũng hiểu ra được biểu cảm của Giải Bẩm, đương nhiên cũng hiểu được cả vẻ mặt của Hải thiếu gia, vừa kích động, vừa may mắn, vừa thất vọng, vừa mất mác.
Không đúng, trong lòng Tô Bạch đột nhiên căng thẳng, hình như có chỗ nào đó không đúng!
Đúng vậy, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng.
Người ở bên trong đều là giả cả sao?
Tô Bạch vừa nắm chặt lan can xe lửa phòng ngừa mình rớt xuống, vừa tập trung lực chú ý, ngăn cản cơn chấn động của không gian xung quanh, muốn nhìn cẩn thận vào Lệ Chi ở bên trong, xem rốt cuộc đó là người sống hay là một mô hình, thậm chí, có phải chỉ là một tờ giấy hay không?
Thế nhưng, ngay vào lúc này, ánh mắt của Lệ Chi ngồi ở bên trong đột nhiên nhẹ nhàng liếc qua chỗ Tô Bạch, sau đó lại rất tự nhiên thu lại, khóe miệng câu lên một nụ cười ý vị sâu xa.
Cô ta nhìn thấy mình! Cô ta nhìn thấy mình! Cô ta thật sự đã nhìn thấy mình! Cả người Tô Bạch giống như bị điện giật, là người sống, rõ ràng thật sự đang sống!
Một nguồn áp lực vô hình lập tức bao phủ trên đầu Tô Bạch, mà nguồn áp lực này, không phải được trực tiếp giải phóng từ Lệ Chi đang ngồi ở bên trong, mà là từ những việc làm trước đó của cô ta, phong cách ngày trước và cả những tính toán về đủ loại chuyện ngày xưa, đã để lại bóng ma trong lòng Tô Bạch.
Bọn họ đều trở về rồi, đều sống sót trở về hết!