Chương 778
Con Búp Bê Đáng Sợ 1
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy thật vô lực, lần này, phá vỡ cửa kính xe trực tiếp tiến vào rõ ràng là chuyện không có khả năng, trừ phi hắn muốn nói thẳng như ruột ngựa ở ngay trước mặt đám đại lão này, rằng tôi tới để cướp di vật của các người đấy, sao các người không chết quách đi cho rồi?
Đồng thời, Tô Bạch cũng hiểu được, tại sao đám người Giải Bẩm và Hải thiếu gia cũng không hề ra tay phá vỡ cửa kính, rõ ràng bọn họ cũng giống như mình, phát hiện ra người sống ở bên trong.
Dưới cục diện hiện tại này, mình nhảy xuống xe lửa hiển nhiên là chuyện không có khả năng, mà nhảy khỏi xe lửa thì lại đồng nghĩa với việc rơi vào một nơi chưa biết, trời mới biết anh sẽ rơi vào đâu, thậm chí còn có khả năng trực tiếp bị không gian ngược dòng nghiền chết, nhưng phá vỡ cửa sổ xe hay phá mở cửa xe để tiến vào xe lửa, cũng đều là chuyện không thể nốt, các đại lão đều ngồi ở bên trong đó cả.
Cho nên, chỉ có thể cùng mắc ở trên xe lửa một cách đầy xấu hổ, đợi xe lửa lái về đến trạm rồi dừng lại, sau đó đám người mình, nên chào đón chị thì chào đón chị, nên tiếp đón đại lão thì tiếp đón đại lão, nên về nhà thì về nhà.
Xe lửa sắp tiến vào ga, vì dù sao Tô Bạch và mập mạp cũng không đi được quá xa.
Chỉ có điều, ngay lúc này, Tô Bạch chuyển ánh mắt nhìn về phía mập mạp, trông thấy một tay anh ta cầm phi kiếm chuẩn bị phá cửa sổ, nhưng lúc này lại mang một vẻ mặt kỳ quái, rồi rất nhanh đã lộ ra một nụ cười a dua lấy lòng.
Ừm, đây thực ra cũng là nụ cười chiêu bài của anh ta, lúc đầu con hàng này khăng khăng một mực đòi làm người chạy việc cho Lệ Chi, đối mặt với người ở bên trên, anh ta có thể không có liêm sỉ hơn bất cứ ai.
Thế nhưng... mập mạp biết rất nhiều đại lão sao?
Còn nữa... Hải thiếu gia cũng biết rất nhiều đại lão sao?
Tô Bạch cuối cùng cũng hiểu được cảm giác không thích hợp trước đó của mình nằm ở đâu.
Trong một giới, một cấp bậc chơi với một cấp bậc, ví dụ như người có thâm niên sẽ vui vẻ xưng huynh gọi đệ với thính giả bình thường và thính giả cấp thấp sao? Thính giả cấp thấp và thính giả bình thường nhìn thấy thính giả có thâm niên còn phải cung kính gọi “đại nhân”, cho dù như vậy người ta vẫn hoàn toàn chẳng có hứng thú để ý đến anh.
Cũng như vậy, những thính giả cấp bậc đại lão chân chính còn cao hơn cả thính giả cao cấp một cấp bậc, thật sự là rau cải trắng ven đường chắc?
Mập mạp, anh ngoại trừ nhận ra một Lệ Chi vừa vặn là người Thành Đô, thì anh còn biết đại lão nào khác nữa? Một đóa hoa giao tiếp này như anh cũng cao giá quá rồi thì phải?
Còn cả Hải thiếu gia cậu nữa, trước đây Lệ Chi cố tình che giấu mối quan hệ giữa cậu và cô ta, cậu ngoại trừ Lệ Chi ra, thì còn có thể tiếp xúc với các đại lão nào khác nữa sao?
Hơn nữa, trước đây, nhìn từ biểu cảm phức tạp trên gương mặt của Hải thiếu gia đó, rõ ràng anh ta đã nhìn thấy người đó.
Nhưng không phải người đó đang ngồi ở vị trí cửa sổ trước mặt mình hay sao, cách phía bên Hải thiếu gia chừng tầm bảy, tám mét.
Tô Bạch lại nhìn vào trong cửa sổ toa tàu, Lệ Chi hơi nghiêng đầu, dư quang ở khóe mắt liếc về phía hắn, cô ta đang nhìn mình, cô ta đang chú ý đến mình, cô ta đã đáp lại mình, đây không phải là người mẫu, không phải là đạo cụ, mà là người sống!
Thế nhưng, điều này chắc chắn không hợp lý!
“Mập mạp... mập mạp... mập mạp...”
Tô Bạch hô to về phía mập mạp ở bên phải cách mình hơn một mét.
Nhưng bởi vì nguyên nhân xe lửa sắp tiến vào ga, nên tốc độ lại lập tức tăng lên, giống như bắt đầu một bước nhảy vọt cuối cùng, không gian xung quanh chấn động càng dữ dội hơn trước gấp mấy lần, khiến âm thanh đứt quãng rất không dễ dàng được truyền tới, nhưng vừa vặn sau khi hô liên tiếp vài lần, mập mạp ở bên đó dường như cũng nghe thấy có tiếng gì đó, mà nghiêng đầu qua bên này.
Tuy rằng chỉ cách hơn một mét, nhưng bây giờ Tô Bạch lại hoàn toàn không qua đó được, mà chỉ có thể miễn cưỡng để mình cố định ở bên ngoài xe lửa, hoàn toàn không di chuyển nổi, mà lúc này, mập mạp bởi vì chấn động và vặn vẹo của không gian, mà từ chỗ Tô Bạch nhìn qua, trên mặt anh ta như được trát thêm một tầng gạch men vậy.
“Á... Bạch... A... Bạch...”
Tô Bạch thấp thoáng nghe được mấy chữ, còn lại không thể nghe rõ được, hai bên giao tiếp rất không lưu loát, thậm chí có thể nói là rất gian nan.
“Anh nhìn... thấy ai... anh nhìn thấy ai...?”
Tô Bạch dùng sức hô, sau đó bất chấp nguy cơ rơi khỏi xe lửa, mà buông một tay ra, không ngừng múa may với cửa sổ trước mặt mình.
Tô Bạch không biết mập mạp có thể nghe rõ được bao nhiêu chữ của mình, cũng không biết anh ta có thể nhìn rõ được bao nhiêu động tác của mình nữa, nhưng người cách mình gần chính là anh ta, Hải thiếu gia và Giải Bẩm ở bên đó xa hơn, Tô Bạch ở nơi này chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người.
“A.... a... á... a... a...”
Mập mạp không biết đang hô cái khỉ gì nữa, nhưng ở chỗ Tô Bạch nghe ra chỉ toàn là âm tiết đơn nhất này, khi thì cao vút, khi thì véo von, khi thì phức tạp, khi thì cấp tiến.
“Cái này....”
Ngay khi Tô Bạch đang cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào giao tiếp được, còn mập mạp thì ở bên đó còn đang tiếp tục không ngừng “a”.
Ngay khi hắn đang cảm thấy có phải anh ta không ngại mệt hay không, thì đột nhiên, hắn hiểu ra được, đây là mật mã Morse, mập mạp đang dùng mã Morse phát tín hiệu cho mình!
Âm thanh không có cách nào truyền tới rõ ràng, nhưng cao độ của âm thanh và độ dài ngược lại có thể không chịu quá nhiều ảnh hưởng.
Tô Bạch lập tức bắt đầu cố gắng để phân biệt và nhớ xem mập mạp rốt cuộc đã truyền tin tức gì tới cho mình, mật mã Morse, thực ra cũng xem là một loại hệ thống mật mã khá thông dụng, cũng khá nổi tiếng, ví dụ như tiết tấu của tín hiệu cầu cứu SOS.
“M, z?” Tô Bạch hơi nhíu mày, đây là có ý gì vậy?
Tô Bạch lại bắt đầu nghe, rất nhanh, hắn đã biết trước đó mình nghe lầm, tín hiệu mà mập mạp phát ra là hai chữ cái không ngừng lặp lại.
“Lz.”
“Là Lệ Chi!” Bấy giờ, Tô Bạch cuối cùng cũng xác định được, mập mạp cũng nhìn thấy Lệ Chi trong cửa sổ trước mặt mình, mà rất dễ nhận thấy, vẻ mặt đó của Hải thiếu gia khi mình còn chưa lên xe lửa đã nhìn thấy lúc trước, cậu ta chắc hẳn đã nhìn thấy chị của mình.
Không có khả năng có nhiều Lệ Chi như vậy, cho nên, cho dù bên trong có thứ gì đó đang đóng giả, nhưng không có khả năng là bản thân Lệ Chi đang ở đấy, như vậy, những người khác ngồi ở bên trong cũng không có khả năng là thật.