Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 779 - Chương 779 Con Búp Bê Đáng Sợ 2

Chương 779

Con Búp Bê Đáng Sợ 2


Tô Bạch không hề do dự mà giơ nắm tay lên, lần này, hắn định phá vỡ cửa sổ toa tàu trước mặt, sau đó tiến vào.


Nếu đã là giả, vậy cũng không có gì để phải chần chờ và sợ hãi, nếu đã xác định được thứ ở bên trong đang cố ý lừa bịp mà Tô Bạch vẫn còn không dám có hành động gì, vậy thật đúng là có thể trở về ngủ một giấc thật no, rồi đừng ra ngoài lăn lộn nữa.


“Rầm… xoảng...”


Thủy tinh trước mặt Tô Bạch trực tiếp vỡ nát, khi hắn đang định duỗi tay mình vào trong, lại phát hiện ra “Lệ Chi” đang ngồi trước mặt mình đó, lúc này bắt đầu nở nụ cười, gương mặt của cô ta cũng bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, chậm rãi rũ bỏ nét nhu hòa của phụ nữ, mà biến thành góc cạnh rõ ràng, thậm chí, đến cuối cùng, lại biến thành gương mặt của một con rối gỗ.


“Khà khà khà... khà khà khà... khà khà khà... khà khà khà...”


Con búp bê vẫn còn đang phát ra tiếng cười chói tai với Tô Bạch, mang theo một loại châm chọc và trêu tức.


“Chết cho lão tử!”


Tô Bạch không hề khách sáo mà túm lấy cổ của con búp bê đó, sau đó cơ thể bắt đầu chui vào trong cửa sổ xe vỡ nát, hắn phải lên xe, đúng vậy, lên xe.


Hiện tại xe lửa vẫn chưa vào ga, phần lớn thính giả vẫn còn đang ở tầng ba hoặc là đang ở nhà ga chờ đợi, thậm chí ngay cả mập mạp, Giải Bẩm, và Hải thiếu gia vẫn còn đang tiếp tục bám ở bên ngoài, nếu mình có thể tiến vào đầu tiên và làm một người ăn mảnh, vậy rất có khả năng có thể nhận được thu hoạch lớn nhất!


Đây chính là cơ hội mà bất cứ một thính giả nào cũng không thể bỏ qua, thân là thính giả, không tiến thì lùi, thậm chí không tiến thì chết. Trong thế giới hiện thực, anh có thể mở công ty, anh có thể làm nghệ thuật gia, thậm chí có thể làm một người quét đường, nhưng nếu cơ hội đặt trước mặt anh, bởi rằng cơ hội không phải là củ cải lớn ven đường, không phải cứ nỗ lực thì sẽ gặp được, nhưng nếu cơ hội đặt trước mặt anh, anh còn không đi nắm lấy, vậy thì anh thực sự hết thuốc chữa rồi.


Tô Bạch đã chui nửa thân mình vào cửa sổ xe, mà người bị hắn túm cổ vẫn còn đang phát ra tiếng cười khàn đặc hơn cả lúc trước.


“Khặc... khặc... khặc... khặc... khặc...”


Ngay khi Tô Bạch chuẩn bị một hơi hoàn toàn chui vào, thì trên người con búp bê mà mình đang túm đột nhiên truyền tới một lực đạo to lớn, đẩy ngược hắn ra ngoài. Hắn bất ngờ không kịp đề phòng, vậy mà cả người cùng túm theo con búp bê đó rớt ra khỏi cửa sổ, sau đó, cả hai cùng nhau ngã xuống khỏi xe lửa.


“Khà khà khà... làm hại nhau đi... khà khà khà... tới đi... khà khà khà... làm hại nhau đi...” Con búp bê tiếp tục cười.


“...” Tô Bạch.


.


Trời đất xoay chuyển...


Đây là trời đất xoay chuyển chân chính về mặt ý nghĩa, lúc này, Tô Bạch hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng và trọng tâm, thứ duy nhất có thể cảm giác được là trong tay mình vẫn còn nắm con búp bê đó như cũ, nó vẫn còn đang không ngừng phát ra tiếng cười khiến người sởn gai ốc, đã không thể dùng cảm giác say xe để hình dung lúc này được nữa, nếu không phải lực ý chí tinh thần của hắn vượt qua người bình thường quá nhiều, thì có khả năng hiện tại đã bị làm cho ý chí tan rã, nói không chừng còn trực tiếp biến thành một thằng ngốc.


“Phịch...”


Cuối cùng, loại cảm giác hôn mê dữ dội đó biến mất, cả người Tô Bạch nặng nề rơi xuống một khu vực.


Đau, đau quá, đau thật đấy!


“Ặc...”


Hắn sờ bên dưới mình một chút theo bản năng.


Lông mềm thật, là thảm sao?


Hắn mở mắt ra, con ngươi bắt đầu tập trung lại, cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí mình đang ở là nơi nào, vậy mà lại là một toa xe lửa, nơi này chắc hẳn chắc hẳn được dùng làm toa ăn trong đoàn xe lửa, xung quanh đều là bàn ăn, còn có một quầy đồ ăn nữa, thảm trải sàn là loại thảm kiểu cũ rất tiện nghi, thậm chí ngay cả bàn ghế ăn uống cũng đều mang đến một loại cảm giác rất cổ kính.


Tô Bạch lảo đảo đứng dậy, trên cánh tay của hắn, trên bàn tay, trên người, nơi nào cũng đều là vết bầm tím cả, từ đó cũng đủ để thấy được một cũ ngã trước đó mạnh biết bao nhiêu, thế nhưng, cho dù là như vậy, trên mặt đất vẫn không lưu lại một chút vết tích gì.


Con búp bê rơi ở bên cạnh Tô Bạch, bây giờ, nó dường như đã biến thành một con búp bê hàng thật giá thật, không kêu mà cũng chẳng cười nữa.


Hắn theo bản năng muốn thúc giục sức mạnh huyết thống của mình để tiêu trừ thương thế trên người, thế nhưng lúc này, hắn lại ngạc nhiên phát hiện ra, xung quanh tồn tại vô số lực hút nhiều không đếm xuể, đang không ngừng hấp thụ sức mạnh của mình.


Một bàn tay hắn chống lên bàn ăn, cả người dựa về phía trước, ngay khi hắn ngưng thần đề phòng, thì lực hút đến nơi nào cũng tồn tại vừa rồi đó, lúc này lại biến mất chẳng còn thấy đâu, dường như sợ Tô Bạch phát hiện ra sự tồn tại của nó, lại như thể chỉ muốn nói đùa với hắn.


Vết bầm tím trên người hắn dần dần tiêu tan, cũng may Tô Bạch da dày thịt béo, còn nếu đổi lại để mập mạp bị như vậy, làm không xong có thể trực tiếp tới gãy xương.


Đây là chuyến xe lửa màu lục mà mình đã leo lên bên ngoài lúc trước sao?


Tô Bạch cẩn thận quan sát một chút, tuy rằng trong khoang ăn rất sạch sẽ, nhưng chắc hẳn cũng đã có chút niên đại rồi, những thiết bị bên trong cũng đã được vài năm, quả thực không giống với khoang ăn trong toa cấp năng lượng và tàu cao tốc.


“Chà….”


Tô Bạch đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, chuyện quái gì thế này, ngã xuống, rồi trực tiếp vào trong xe luôn sao?


Vậy mập mạp và Hải Thiếu gia ở bên ngoài khó khăn bám vào lan can chạy cùng tàu hỏa, chẳng phải bọn họ sẽ biến thành trò cười hay sao?


Chỉ có điều, Tô Bạch cũng chẳng nở nụ cười nào, xét từ phản ứng trước đó của con búp bê và sự quỷ dị của chuyến xe lửa màu lục này, mình chẳng hiểu tại sao lại tiến vào được, có khả năng thật sự không thể nói được đây là chuyện may mắn gì, trên thế giới này cũng sẽ không có một miếng bánh có nhân rớt từ trên trời xuống, mà cho dù là có, cũng sẽ đụng chết người.


Hắn nhặt con búp bê trên đất lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này đến toa xe khác xem thử, cho dù nơi mình tiến vào có phải là chuyến xe lửa màu lục đó hay không, thì cũng không thể cứ rúc mãi ở chỗ này bất động được.


Trên quầy bar đồ ăn, còn đặt hai giỏ bánh bao, phía trên phủ một lớp vải trắng, vẫn còn nóng hổi nguyên.


Tuy rằng loại cảm giác này khiến người cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Tô Bạch cũng là người ngại ăn đồ nguội, vậy mà hắn lại thật sự cầm một cái bánh bao bên trong đó ra, cắn một miếng, nhai kỹ rồi nuốt xuống.


“Nhân củ cải, cũng tạm được.”


Vừa ăn bánh bao, Tô Bạch vừa đẩy cửa toa ăn, phía trước chắc hẳn là toa giường nằm, chỉ có một con đường nhỏ phía trên có thể dành cho người đi lại.


Chương 779

Bình Luận (0)
Comment