Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 780 - Chương 780 Không Mở Cửa Thì Phải Chết

Chương 780

Không Mở Cửa Thì Phải Chết


Khi Tô Bạch đi qua đó, phát hiện ra cửa nhỏ ở toàn bộ buồng giường nằm đều đóng, đợi khi bước đến chính giữa, Tô Bạch đích thân đẩy một cánh cửa nhỏ ra, bên trong là sáu chiếc giường nằm, trái phải mỗi bên ba tầng, chăn và gối đầu bên trên được đặt rất chỉnh tề và ngay ngắn.


Hắn đóng cửa lại, tiếp tục đi về phía trước, qua toa giường nằm, phía trước chính là toa ghế mềm, đoàn tàu màu lục này vốn không dài cho lắm, đại khái cộng toàn bộ lại cũng chỉ khoảng bảy tám toa tàu, đối với xe lửa màu lục chở khách mà nói, nó quả thực có ngắn hơn một chút, nhưng dù sao đây cũng là thứ mà Phát Thanh đưa tới để chở thính giả, dài như vậy thực ra cũng đã rất xa xỉ rồi, thính giả có thể có tư cách được vận chuyển đến nơi đó, tổng cộng mới có mấy người?


“Hút thuốc không?”


Tô Bạch vừa đi đến chính giữa toa ghế mềm, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói, hắn quay đầu lại nhìn, là một thanh niên mặc áo sơ mi màu trắng đang ngồi ở đó, trong tay cầm một điếu thuốc và đưa tới.


Thế nhưng, Tô Bạch có thể chắc chắn rằng, khi mình vừa mới tới đây, hoàn toàn không hề phát hiện ra người này, hơn nữa, tuyệt đối không có khả năng mình hoa mắt không để ý đến!


Đây là nơi nào?


Đây là tình cảnh gì?


Sao Tô Bạch có thể đi một cách sao lãng và đắc ý như vậy được?


Hắn duỗi tay, còn chuẩn bị nhận thuốc, nhưng thuốc lá lại trực tiếp xuyên qua bàn tay hắn, đây là giả sao?


“Ồ, xin lỗi, tôi quên mất tôi đã chết rồi.” Thanh niên mặc áo sơ mi nhún vai một cách rất bất đắc dĩ: “Thuốc của tôi, anh chắc chắn không hút được rồi, thật không có ý nghĩa gì cả.”


Thanh niên mặc áo sơ mi vừa nói vừa đứng dậy, Tô Bạch để ý thấy ánh mắt của đối phương rơi lên con búp bê trong tay mình một lúc.


“Về nhà sao?” Cậu ta hỏi.


“Ừm, sắp rồi.” Tô Bạch đáp lời.


“Ồ, thật sự về nhà à.” Thanh niên mặc áo sơ mi nở nụ cười: “Sống đi, chết trở về, nó thật sự khách sáo và hào phóng thật đấy.”


Tô Bạch hiển nhiên biết rõ “nó” trong miệng của cậu ta là đang chỉ ai.


“Người trong toa tàu này, đều đã…” Câu nói này của hắn nói đến đây thì dừng lại, dù sao thì người chết cũng là lớn nhất, cộng thêm Huyết Thi cũng là người trở về từ nơi đó, cho dù là bị Phát thanh kéo vào trong thế giới chuyện xưa và giết chết, nhưng tàn hồn vẫn còn khả năng tấn công một đòn cuối cùng như, suýt chút nữa thì cắn nuốt được Tô Bạch.


Những nhân vật đại lão này, cho dù đã chết rồi, thì vẫn không thể khinh thường.


“Đều chết cả rồi, không chết, thì sao trở về được?” Thanh niên áo sơ mi thở dài một tiếng có hơi chán nản: “Cuối cùng, cũng sắp về đến nhà rồi.”


Tô Bạch nhìn thấy phản ứng của cậu ta, không khỏi bắt đầu suy đoán, lẽ nào, chuyến xe lửa này thật sự là “xe tang” mà Phát Thanh sắp xếp sao?


“Anh tới làm gì, tôi biết rất rõ.” Thanh niên áo sơ mi nhìn Tô Bạch và nói: “Đồ của tôi đều thất lạc cả rồi, nhưng tôi nhớ, đồ của mấy người đó vẫn chưa mất, giống như vật bồi táng đặt trên xe cùng họ trở về, ở trước mặt, cứ mở cánh cửa đó là có thể nhìn thấy, nhưng tôi kiến nghị anh nên cẩn thận một chút, dù sao có những người, cho dù đã chết, tính cách cũng sẽ không trở nên tốt hơn một chút nào đâu.”


“Cảm ơn lời nhắc nhở.” Tô Bạch quay người, đi về phía cửa kéo đó, bên này là một toa ghế mềm, như vậy phía trước, chắc hẳn là toa ghế cứng.


Khi hắn đi đến cửa kéo, lại nhìn xung quanh một chút, đoàn xe lửa này rất kỳ quái, bởi vì từ một toa ăn ở sau cùng đến băng qua toa giường nằm, rồi thẳng đến toa ghế mềm này, không có cánh cửa giống với bên ngoài.


Có lẽ, có thể giải thích thành dù sao hành khách cũng chỉ có một dúm như vậy, cũng không cần phải làm nhiều cửa làm gì, nhưng việc này khó tránh khỏi có hơi quá kỳ quái, Phát Thanh có cái tính vạch lá tìm sâu, thứ mà nó thiết kế ra, không hẳn sẽ xuất hiện một loại BUG này, giống như trong đoàn xe lửa bình thường, mỗi một toa xe đều có cửa, hình như cũng không tính là chuyện quá phiền phức gì thì phải?


Tay của Tô Bạch đặt lên cửa kéo, thế nhưng, vẫn luôn không mở ra.


Một khí tức lạnh lùng truyền tới phía sau Tô Bạch, lúc này, vậy mà thanh niên mặc áo sơ mi lại đứng phía sau hắn, cằm đặt lên vai Tô Bạch, tuy rằng cậu ta không có cơ thể, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đã yếu đến mức không tưởng, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến Tô Bạch rất khó chịu.


Loại biểu hiện của Hải thiếu gia là một loại hành vi nghệ thuật, trên thực tế, phần lớn gay thoạt nhìn cũng không khác gì người bình thường, bọn họ cũng sẽ không cố tình tỏ ra rất lẳng lơ, yêu khí và phụ nữ hóa, nhưng vị này, quả thực khiến Tô Bạch có hơi phản cảm.


“Sao anh… vẫn chưa mở cửa ra?” Thanh niên mặc áo sơ mi nhẹ giọng hỏi.


“Cửa có hơi nặng, không kéo nổi.” Tô Bạch thu bàn tay đặt trên tay nắm cửa của mình xuống, lôi một chiếc khăn ướt từ trong túi áo ra, lau bàn tay của mình, cả quá trình này cực kỳ chậm rãi.


Thanh niên mặc áo sơ mi chậm rãi lùi lại, lại trở về vị trí ban đầu của mình, thản thản nhiên nói: “Cho nên, tôi vẫn nóng vội quá rồi sao?”


“Ừm, có một chút.” Tô Bạch hỏi: “Tuy rằng cậu đã thể hiện ra loại cảm giác đó, nhưng nói thật, tôi không cho rằng loại cảm xúc và phong cách đầy bi quan cùng thất vọng vẫn còn đeo bám trên lưng sau khi chết này, sẽ xuất hiện trên người những vị tiền bối đó của tôi.”


Thanh niên mặc áo sơ mi gật đầu: “Đúng vậy, sao bọn họ có thể sẽ làm ra loại chuyện này được chứ, bọn họ chỉ là một đám, một đám…”


Thanh niên áo sơ mi dường như đang suy nghĩ xem nên hình dung những người này thế nào, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được từ ngữ thích hợp, cho nên, cậu ta cũng không hình dung nữa, mà là nở nụ cười có hơi ngoài ý muốn: “Vậy mà lại bị anh phát hiện ra rồi.”


“Rốt cuộc cậu là thứ gì?” Tô Bạch nhìn thanh niên mặc áo sơ mi này bằng ánh mắt cảnh giác, từ trong lời nói vừa rồi, thanh niên áo sơ mi này rõ ràng muốn đối lập bản thân cậu ta với đám người Lệ Chi đó, cậu ta rõ ràng không phải là thính giả bị Phát Thanh đưa đến nơi đó. Thậm chí có khả năng, cậu ta thực ra chính là thứ mà Phát Thanh đưa thính giả đến nơi đó để đối phó.


“Tôi là ai?” Thanh niên áo sơ mi liếm môi mình.


“Là thứ gì cơ.” Tô Bạch nhắc nhở.


“Ha ha.” Thanh niên mặc áo sơ mi đặt một tay lên tay vịn ghế, tay còn lại kẹp điếu thuốc: “Anh biết không, động tác này là tôi học được từ một người, tuy rằng, tôi chưa bao giờ được nếm thử mùi vị của thuốc lá, nhưng tôi cảm thấy nó chắc hẳn sẽ không tệ cho lắm, bởi vì khi tôi nhìn thấy anh ta hút, cảm thấy rất hưởng thụ. Cho nên trên người anh mang theo thuốc lá không?”


“Bây giờ cậu không có cơ thể, có thuốc cậu cũng không hút được.”


“Ôi…” Thanh niên áo sơ mi vỗ lên đầu mình một cách rất tiếc nuối: “Đúng vậy, thật sự rất tàn nhẫn, lần đầu tiên tôi nhìn thấy thuốc lá chân chính, lại không thể hút được.”


Lúc này, giọng nói của cậu ta đột nhiên thay đổi.


“Anh không mở cửa thì anh phải chết.”


“Chỉ dựa vào một vong hồn như cậu thôi sao?” Tô Bạch không cho là đúng, đáp.


“Ồ, đúng rồi…” Thanh niên áo mặc sơ mi có hơi ngại ngùng bảo: “Quên giới thiệu với anh, các người bạn của chúng ta…”


Vừa dứt lời, trên mỗi một vị trí trong toàn bộ toa ghế mềm, trong nháy mắt đã ngồi kín người.


Chương 780

Bình Luận (0)
Comment