Chương 781
Đoàn Tàu Chết Chóc 1
Lúc này đây, trong toàn bộ toa ghế mềm lập tức ngồi chật kín người, bọn họ đều mang bộ dáng hình người, thế nhưng, có thể nhìn ra được, bọn họ có hơi khác với thanh niên mặc áo sơ mi.
Bởi vì tuy rằng Tô Bạch không biết rốt cuộc thanh niên mặc áo sơ mi là thứ gì, nhưng rất có khả năng, cậu ta thực ra không phải là con người, thế nhưng Tô Bạch có thể cảm giác được cậu ta đang bắt chước làm một con người thế nào, cậu ta đang mô phỏng, đang thử nghiệm, mà những người còn lại đang ngồi đấy lại hoàn toàn mang theo hơi thở chất phác, hoàn toàn không có cảm giác của con người một chút nào.
Bọn họ chính là một đám sinh vật khác khoác vẻ ngoài của con người…
“Ha ha…”
Tô Bạch nở nụ cười một cách rất bình tĩnh, dường như không hề ngạc nhiên và kích động về một màn đột nhiên xuất hiện trước mắt mình này.
Sau đó, hắn lặng lẽ quay người, để lại một bóng lưng nặng nề cho một toa xe đầy những thứ người không ra người quỷ không ra quỷ này.
“Tôi cảm thấy nơi này có hơi bí, tôi cần mở cửa để hít thở không khí.”
“Két… két… két…”
Trên sân ga ở nhà ga, truyền tới những tiếng vang trong trẻo.
Tựa như lúc này, có những nhân viên làm việc ở nhà ga đang chỉ hủy, hướng dẫn đoàn tàu hỏa tiến vào trạm, và chỉ huy hành khách trên nhà ga chú ý lùi đến phía sau để đảm bảo an toàn cho mình.
Đương nhiên, số lượng hành khách ở nơi này cũng không nhiều cho lắm, tính đâu ra đấy cũng chỉ khoảng một trăm người, hơn nữa còn có cả người phương Đông lẫn phương Tây.
Sân ga này quả thực có bộ dáng của một nhà ga, nhưng bên ngoài sân ga, lại là một mảnh đất hoang vắng tối đen phủ đầy xương trắng, một cái hố tròn khổng lồ, cùng cơn gió lạnh thấu xương cuốn tới hết đợt này đến đợt khác, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất khó chịu.
Cho dù là thính giả, ở dưới loại hoàn cảnh này cũng sẽ cảm thấy không thích hợp.
Bọn họ không hề xuống nhà ga, tiến về phía trước dọc đường ray tàu hỏa, bởi vì ngay khi bọn họ mua vé, soát vé, tiến vào, và đứng ở trên sân ga, đã có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh đèn ở đầu tàu hỏa.
Ngay lúc này, còn bảo nhảy xuống, tiến lên phía trước mấy bước, giành quyền lên xe trước, cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
“Trên xe lửa có người!”
Có thính giả phát hiện ra, bên ngoài xe lửa có năm người bám vào.
“Ha ha, tốc độ cũng nhanh thật, nhưng sao vẫn không tiến vào?”
“Chắc hẳn đã gặp phải chuyện gì đó rồi.”
Rất dễ nhận thấy, người có mặt ở đây có ai là thằng ngu đâu, mà toàn là người tinh anh cả, bây giờ không người nào đi đố kỵ chuyện đám người Hải thiếu gia đi ăn mảnh, mà phần lớn lực chú ý đều tập trung vào chuyện nếu đã giành trước một bước vậy tại sao lại không vào trong xe lửa.
Trong lúc nhất thời, các thính giả trên sân ga bắt đầu lùi lại, một vài người trước đó còn dự định khi xe lửa vừa vào trạm sẽ giành trước một bước tiến lên cướp đồ, nhưng bây giờ đều dập tắt hết, nhìn tình thế mà làm việc vẫn luôn là kỹ năng chắc chắn nhất của thính giả, hoặc là có thể gọi là bản năng, không có chút năng lực này, vậy phỏng chừng không biết đã bị Phát thanh chơi chết bao nhiêu lần trong thế giới chuyện xưa rồi.
Khi xe lửa tiến vào trạm thì bắt đầu giảm tốc, từ từ dừng lại trước mặt mọi người.
Ba người Hải thiếu gia, Giải Bẩm và mập mạp đều nhảy xuống nhà ga, sắc mặt của ba người đều trắng bệch, bộ dáng mệt mỏi, quả thực, bám vào xe lửa lâu như vậy, lại không ngừng đấu tranh với luồng không khí và chấn động âm thanh, cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
Đương nhiên, trong đó có bao nhiêu thật, và có bao nhiêu phần là diễn thì không thể biết được, ít nhất thì mập mạp biết rõ, con hàng như Giải Bẩm này chắc chắn không tiêu hao lớn như mình, tên này chỉ thiếu một bước là có thể tăng lên cấp bậc thính giả cao cấp, nên làm sao có thể thảm như mình được?
“Đại Bạch, đại Bạch.” Mập mạp gọi hai tiếng tên của Tô Bạch, anh ta đứng trên nhà ga nhìn ra phía sau xe lửa: “Chắc hẳn sẽ trở về đi.”
Từ mặt lương tâm mà nói, mập mạp không hy vọng Tô Bạch sẽ xảy ra chuyện gì.
“Con đường phía sau mất rồi thì sao trở về được?” Hải thiếu gia cười khổ một tiếng: “Tại sao cậu ta lại ngã xuống?”
“Tôi thấp thoáng nhìn thấy, cậu ấy đập vỡ cửa sổ.” Mập mạp nhớ lại, khi đó tầm nhìn rất mơ hồ, âm thanh cũng không thể truyền tải được tốt cho lắm, mập mạp chỉ có thể thông qua mật mã Morse để phát tin tức cho Tô Bạch một cách khó khăn, người khác không biết có thể còn cho rằng mình đang rên tình ấy chứ.
Nhưng sau đó, hình như anh ta mơ hồ nhìn thấy Tô Bạch đập vỡ kính, sau đó nhìn thấy cơ thể hắn rơi khỏi xe lửa biến mất tăm, sau khi xe lửa lái đi, đường ray phía sau, bao gồm cả cảnh vật xung quanh cũng sẽ theo đó mà biến mất.
Thực ra, mập mạp cũng biết rõ, Hải thiếu gia nói đúng, đường đã không còn thì làm sao men theo đường trở về được?
Có lẽ kết cục tốt nhất cho Tô Bạch hiện tại, chính là lạc trong một không gian nào đó, hy vọng đừng gặp nguy hiểm đến tính mạng, đợi chống đỡ qua một khoảng thời gian, rồi đợi lời triệu hồi của Phát Thanh tiến vào thế giới chuyện xưa thì có thể rời khỏi nơi đó.
Thế nhưng, mập mạp có chút thấp thỏm, đó chính là ở nơi này, Phát Thanh có thể triệu hồi được Tô Bạch hay không?
Nếu nó có thể trực tiếp triệu hồi, vậy có đến mức phải dùng đoàn xe lửa màu lục này chở các thính giả đại lão đó trở về không? Cứ trực tiếp dùng một tia sáng trắng không phải sẽ bớt việc hay sao?
“Tôi nhìn thấy chị cậu.” Mập mạp mở miệng nói với Hải thiếu gia: “Cô ta cũng đã nhìn thấy tôi.”
Hải thiếu gia nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, một bàn tay lập tức túm lấy bả vai của mập mạp, tay còn lại túm vai của Giải Bẩm, cơ thể của Giải Bẩm run lên, dường như đang kiềm chế bản năng đánh trả của mình, mặc cho Hải thiếu gia túm mình và mập mạp cùng nhau lùi về phía sau đám người.
Thính giả đứng trên nhà ga trước đó chỉ hơi lùi lại một chút khoảng cách để đảm bảo an toàn, mà hiện tại, Hải thiếu gia lại kéo thẳng hai người đi về phía cửa soát vé, cách cửa ra cũng chỉ còn lại mấy bước mà thôi.
“Phù phù…”
Hải thiếu gia há to mồm thở phì phò, ngược lại cũng không phải bởi vì mập mạp quá nặng, mà là lúc này đây áp lực trong lòng anh ta quá lớn.
“Rốt cuộc sao thế hả?” Mập mạp hỏi, sau đó anh ta nghĩ đến tin tức mà mình đã gửi cho Tô Bạch, sau đó cũng hiểu ra chút gì đó, ngay khi cách cửa sổ nhìn thấy những đại lão đó ngồi yên ổn trong xe lửa, cho dù là Tô Bạch phát bệnh thần kinh cũng không đến mức cố chấp muốn nhảy vào trong hố lửa, nhưng ngay khi mình thông qua mật mã Morse nói với Tô Bạch rằng mình nhìn thấy Lệ Chi, thì hắn lập tức bắt đầu đập vỡ cửa kính.
“Người mà cậu nhìn thấy cũng là Lệ Chi sao?” Mập mạp hỏi.
“Đúng, tôi nhìn thấy chị mình, chị ta còn nở nụ cười trấn an tôi, ý nói với tôi rằng không sao cả.” Hải thiếu gia đáp lời.
“Tôi nhìn thấy Lệ Chi chỉ liếc mắt nhìn tôi một cách đầy thâm sâu khó dò, lập tức tôi không dám có hành động gì khác.” Mập mạp nói ra hình ảnh và mình nhìn thấy.