Chương 782
Đoàn Tàu Chết Chóc 2
“Một tiền bối, là tiền bối có mối quan hệ cũng tạm được với ông chủ của tôi và tôi, người mà tôi nhìn thấy, không phải là Lệ Chi.” Giải Bẩm nói, sau đó, anh ta lấy một chiếc hộp kim loại từ trong túi áo ngực ra, rồi rút từ bên trong ra một điếu thuốc lá, ngón tay nhẹ nhàng bóp đầu lọc, nói: “Chúng ta bị lừa rồi, cách ô cửa sổ bằng kính, bên trong có thứ gì đó trực tiếp giả bộ thành người mà chúng ta quen biết để khiến chúng ta kinh sợ, khiến chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Mập mạp và Hải thiếu gia đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng hai người cũng đã hiểu rõ rồi.
“Nhưng…” Giải Bẩm ngừng lại một chút, suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: “Hình như kết quả của việc bị lừa cũng không xấu, mà người không bị lừa đó, hình như không có kết cục quá tốt.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía mập mạp, biết khi đó mập mạp cách Tô Bạch gần nhất, hỏi: “Sao cậu ta lại rớt khỏi xe lửa?”
Mập mạp còn chưa kịp trả lời, thì chỉ nghe thấy tiếng chấn động bên cửa xe của tàu hỏa.
Cửa xe đang chậm rãi mở ra.
Tay của Tô Bạch lại nắm lên cánh cửa toa, nhưng vẫn không vội kéo cửa ra, mà chỉ nói: “Nói đi, sao tôi cứ cảm thấy tôi giúp các người mở cửa xe rồi thì tôi vẫn phải chết thế nhỉ?”
“Không không không…” Thanh niên mặc áo sơ mi lại đi đến bên cạnh hắn: “Anh không mở cửa, thì người chết chỉ có mình anh, còn nếu anh mở cửa, vậy sẽ có rất nhiều người chôn cùng anh.”
“Nghe qua cảm giác cũng không tệ nhỉ.” Tô Bạch nhún vai: “Được, mở cửa!”
Ngay khi Tô Bạch đang định đột nhiên dùng sức, thì trong phút chốc, cánh cửa kéo này bị mở ra từ bên trong, hắn sững sờ, đây cũng không phải do mình kéo nhé.
Ngay sau đó, toàn bộ người trong toa ghế mềm đều bắt đầu vặn vẹo, tuy rằng không phát ra âm thanh gì, nhưng Tô Bạch có thể cảm giác được sự hưng phấn tới từ bọn họ, từng người trong bọn họ vặn vẹo thành một đống thịt bầy hầy, rồi xông thẳng về phía cửa xe đó.
Thanh niên mặc áo sơ mi ở bên cạnh Tô Bạch lại càng phát ra một tiếng kêu chói tai đầy hưng phấn, cơ thể cũng vặn vẹo, dường như đang biến mình thành một con rắn, trực tiếp xông ra ngoài.
Một bàn tay thò ra từ trong cánh cửa, tóm lấy tay của Tô Bạch, một chân của hắn lập tức nhảy bật lên, bùng phát toàn bộ sức lực khắp cả người vào lúc này, rồi xông vào trong cánh cửa thuận theo sức mạnh của bàn tay kia. Mà con búp bê vẫn luôn bị hắn nắm trong tay, lúc này đột nhiên lại sống lại và bắt đầu cười, con búp bê thoát khỏi tay hắn, ngược lại ngăn cản những thứ có ý đồ tiến vào cửa xe này, giống như trước đó con búp bê đã kéo Tô Bạch cùng nhau nhảy xuống khỏi xe lửa vậy!
“Rầm!”
Cửa lại bị đóng lại.
Tô Bạch bị kéo vào trong, nơi này là một toa ghế cứng, sau đó, hắn lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa, da thịt trên cơ thể người đàn ông này như bị xẻ xuống một nửa, phần lớn xương cốt đều lộ ra ngoài, xương ngón tay của anh ta bị ghim chặt lên cửa, ngăn cản lực xung kích to lớn truyền tới từ bên kia cánh cửa, ngay sau đó, anh ta dùng một bàn tay trực tiếp chặt đứt xương ngón tay, để xương ngón tay của mình ở trên cửa rời khỏi cơ thể của mình.
Xương ngón tay của mình đối với anh ta mà nói, chỉ là một cái đinh.
Sau đó, anh ta quay người lại, đối mặt với Tô Bạch.
Đây là sự một tồn tại mang theo vết thương nặng trên người, lúc này bộ dáng thê thảm của anh ta, có thể nói rõ độ nghiêm trọng trong thương thế của anh ta, nhưng anh ta vẫn có thể sống sót, và vẫn có thể tiếp tục sống sót, không thể không nói đây là một kỳ tích.
Đôi mắt của anh ta màu lam, tuy rằng trên mái tóc là rất nhiều máu khô, nhưng có thể nhìn ra được mái tóc của anh ta màu vàng, lại nhìn dáng người, chắc hẳn là người da trắng phương Tây.
Đây là một thính giả trong giới phương Tây?
Tô Bạch nhớ Giải Bẩm từng nói, lúc đầu một tốp thính giả đại lão ở phương Tây và phương Đông, đều là lên chuyến tàu trên nhà ga này và rời đi, cho nên chuyến tàu trở về xuất hiện cả thính giả phương Tây trở về, ngược lại cũng không kỳ quái cho lắm.
“Thank you.”
Tô Bạch thử giao tiếp với anh ta, thế nhưng, ngược lại, vị thính giả phương Tây này lại hơi nghiêng đầu, rõ ràng có hơi chậm chạp và trì độn, nhưng khát khao trong đôi mắt của anh ta lúc này lại càng lúc càng nồng đậm. Từ trong ánh mắt của đối phương, Tô Bạch dường như nhìn thấy bóng dáng của Huyết Thi ngày trước. Khi Huyết Thi trở về vào ngày ấy, cũng điên điên khùng khùng giống như anh ta.
“Hungry… Hungry… blood… blood…”
(Khát… khát… máu tươi… máu tươi…)
Tròng mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, nhưng hắn không hề lùi lại, bởi vì không gian ở nơi này vốn đã nhỏ hẹp rồi, hơn nữa loại bàn ghế gỗ xung quanh này đều chắc chắn đến đáng sợ, cho nên, trong không gian nhỏ hẹp như vậy, muốn dựa vào việc dịch chuyển nhanh nhẹn để né tránh, dường như là một chuyện không có khả năng.
Thế nhưng, cũng may Tô Bạch không phải là loại cường hóa loại hình nghiêng về thuật pháp như mập mạp.
Cho dù thân phận của vị này thực ra đã gần như được miêu tả rất chân thật rồi, nhưng nhìn xem anh ta đã biến thành cái dạng gì đi, mình cũng đã mạnh mẽ hơn cái ngày đối mặt với Huyết Thi trước kia rất nhiều, ít nhất, thì cũng có năng lực liều mạng chứ nhỉ?
Thực ra, từ tận đáy lòng của chính bản thân Tô Bạch cũng không chắc chắn cho lắm, cách hai cấp bậc lớn, sẽ có những thứ và có những sự chênh lệch, có thể đã vượt qua phạm vi hiểu biết ở cấp bậc hiện tại này của mình.
Thế nhưng, không nghĩ như vậy thì còn có thể làm thế nào được đây?
Quỳ xuống dâng bản thân mình một cách cung kính cho anh ta ăn sao?
Hơn nữa, thứ mà anh ta muốn là máu, thấy đói là bởi vì anh ta cần máu tươi.
Đây là một đại lão Vampire phương Tây, chỉ là hiện tại Tô Bạch cũng có chút dở khóc dở cười. Hắn lăn qua lăn lại, thực sự không ngờ đến, vậy mà còn có thể gặp được người trong tộc ở nơi này.
Con ngươi của đối phương đột nhiên tràn ra một màu đỏ thẫm, cơ thể run lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tô Bạch, hai bàn tay của anh ta lại trực tiếp túm lấy của hắn.
Trên làn da của hắn hiện ra những đường tơ máu, lúc này sức mạnh trong cơ thể đột nhiên tăng lên, hai bàn tay nắm lại, hai cánh tay mở ra.
“Rầm!”
Một tiếng va chạm vô cùng nặng nề truyền tới, Tô Bạch chỉ cảm giác được lúc này, hai cánh tay của mình gần như đã mất đi cảm giác, tiếp đó, ngay khi đối phương nhấc đầu gối lên, húc thẳng vào vị trí bụng dưới của mình, Tô Bạch chỉ có thể dựa vào bản năng của mình mà cũng nhấc đầu gối lên.
“Bốp!”
Đầu gối va vào đầu gối, một lực xung kích lớn mạnh cuốn về phía Tô Bạch, cả người hắn giống như một con diều đứt dây trực tiếp bay ngược ra sau. Sau lưng va thật mạnh lên một lưng ghế, nhưng lúc này, lưng ghế cũng chỉ hơi lõm xuống một chút, từ đó cũng đủ để thấy được mức độ cứng rắn của toàn bộ đồ vật ở nơi này.