Chương 783
Đoàn Tàu Chết Chóc 3
Hai cánh tay, đầu gối và sau lưng truyền tới cơn đau dữ dội khiến hắn cắn chặt răng theo bản năng, loại cách thức đối chiến cứng đối cứng không hề có chút đặc sắc nào để nói này, vốn là một loại mà Tô Bạch thích nhất, nhưng rất dễ nhận thấy, đối phương cũng sở trường về chuyện này hơn mình, hoặc là nói, cho dù hiện tại thân thể của đối phương đã tàn tạ, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ở trước mặt anh ta, Tô Bạch rất khó chiếm được lợi ích gì.
“Mẹ nó, cứu tôi vào chỉ vì hút máu của tôi sao…?”
Tô Bạch vươn đầu lưỡi của mình, thở hổn hển thật nặng nề, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, cảm giác đau đớn trên người dần dần biến thành một loại thuốc kích trong ý thức của Tô Bạch, khiến hắn càng đau lại càng hưng phấn!
Ngược lại cũng không phải Tô Bạch thật sự có khuynh hướng SM nghiêm trọng gì, mà là bởi vì hắn biết rõ, vào lúc này, nếu như mình không thể kiên trì được dưới tay đối phương, vậy thì mình thật sự sẽ biến thành thức ăn ngay, chỉ cần có thể kiên trì đối đầu với anh ta, thì mới có thể có đường sống.
Dù sao thì tàu hỏa chắc hẳn cũng sắp vào ga rồi.
Thế nhưng, điều khiến Tô Bạch có hơi bất ngờ đó là đối phương cũng không nhân lúc khí thế vẫn còn mà tiếp tục tấn công, mà lại dừng chân tại chỗ, hai tay hơi rũ xuống.
“Cái này…”
Tô Bạch có hơi mơ hồ, nhưng nghĩ tới đây chắc hẳn không phải nghi trận mà đối phương bày ra, bởi vì từ lần đầu đánh nhau đã rất rõ ràng rồi, mình chỉ có sức miễn cưỡng ngăn cản, cho nên anh ta cũng không cần thiết phải bày ra thủ đoạn bịp bợm gì hết.
Thế nhưng, Tô Bạch cũng không hề do dự và chần chừ, chém giết thật sự cũng không phải là loại trò chơi đánh theo lượt, anh tới chém tôi một đao rớt máu, sau đó lùi lại để đợi tôi tới chém anh một đao rớt máu.
Lần này, đến lượt Tô Bạch chủ động tấn công!
Một chân của hắn đạp lên ghế, cả người xông về phía người kia.
“Ầm!”
“Bốp!
“Bốp!”
Bụng dưới, cổ, ngực, mấy vị trí yếu ớt khá phổ biến của cơ thể người này, Tô Bạch không hề bỏ qua một chỗ nào cả, đối phương lại càng không ngừng lùi lại dưới đòn tấn công của mình, thế nhưng, anh ta không hề đánh trả, cũng không hề phản kháng, mà chỉ đứng ở nơi đó bị động chịu đòn như vậy.
Cuối cùng, Tô Bạch lôi Địa ngục hỏa shotgun ra, tung một quyền đánh vào cằm của đối phương trước, sau đó trực tiếp nhét miệng súng vào trong miệng của anh ta.
Cho dù là thính giả đại lão ở thời kỳ hưng thịnh cũng không dám chơi trò nuốt đạn này chứ nhỉ?
“Bằng!”
Tô Bạch bóp cò súng!
Sau ót của đối phương lập tức bị xuyên thủng ra một lỗ máu, cơ thể bắt đầu lảo đảo, sau đó ngã lên một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh, không biết vì cơ thể của anh ta khá nặng hay là vì may mắn, mà vừa vặn ngồi xuống ghế.
Toàn bộ cảnh tượng này rõ ràng quỷ dị không nói nên lời.
Chết chưa nhỉ?
Tô Bạch thậm chí còn không có cách nào xác nhận được điểm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn duỗi tay, túm mái tóc bẩn và tàn tạ của đối phương lên, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ gương mặt của anh ta, mũi diều hâu, đường nét gương mặt hiện ra rất rõ, những đường cong cũng rất rõ ràng, nếu là bình thường, chắc hẳn anh ta là một người đàn ông phương Tây khá đẹp trai, tuổi tác đại khái khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Mặc kệ anh ta đã chết hay là chưa, nhưng không biết tại sao, Tô Bạch lại không muốn tiếp tục phá hỏng cơ thể của anh ta nữa, có lẽ bởi vì xuất phát từ nguyên nhân Huyết tộc, trong dòng máu có một loại tôn trọng và giả bộ luyến tiếc giữa đôi bên, nhưng phần lớn là Tô Bạch cảm thấy thực ra có hơi bất thường khi mình chiến thắng, chắc chắn có chỗ nào đó kỳ quái!
Tô Bạch đảo mắt nhìn chung quanh, đột nhiên phát hiện ra nơi này lại không hề có cửa thông đến một toa sau, đúng vậy, không có cửa!
Hắn đứng bên cửa sổ cạnh ghế ngồi, dùng ngón tay gõ lên cửa sổ, nhưng lại phát hiện ra ngón tay mình suýt chút nữa thì lún vào, một lực hút từ trên cửa sổ truyền tới khiến hắn lập tức rụt tay lại.
Lẽ nào cửa sổ này chỉ có thể đập vỡ từ bên ngoài thôi sao?
Hoặc là, nơi mình đang ở không phải là đoàn xe lửa màu lục mà mình đã bám vào trước đó, mình có thể đã lên một chuyến xe lửa giả…
Rất nhiều suy nghĩ không ngừng lóe lên trong đầu của Tô Bạch, khi người bị nhốt ở một nơi, suy nghĩ hàng đầu chắc chắn là ra ngoài thế nào, chỉ là hiện tại hình như không có manh mối gì cả.
Trong toa tàu mà mình đã đi tới trước đó, toàn là một đám không biết là cái thứ đồ chơi gì nữa, mà ở trong toa xe đang ở hiện tại, lại là một con ngõ chết, cửa sổ ngược lại có thể đi ra, nhưng có trời mới biết nó lại muốn hút mình đến nơi nào nữa.
Tô Bạch dứt khoát ngồi lên ghế, mà Vampire lúc đầu đã ra tay với mình đó thì lại ngồi đối mặt với Tô Bạch một cách đờ đẫn, hai người ngồi đối diện nhau, chỉ có điều, đối phương vẫn bất động, có lẽ vì vị trí sau gáy bị Tô Bạch bắn một phát súng, cho nên đầu của anh ta không thể thẳng được, mà nghiêng lệch đi, đôi mắt hơi mở, miệng cũng vì tư thế quái dị của đầu mà kéo ra một chút, thoạt nhìn giống như đang mỉm cười, lại giống như đang trào phúng.
Đương nhiên, mỉm cười và trào phúng ở đây chỉ là do tác dụng tâm lý của Tô Bạch, cũng giống như các nhà thơ thích đọc ra vẻ cao quý của hoa cúc, nhưng ai biết rốt cuộc hoa cúc đang nghĩ thế nào chứ?
“A…”
Tô Bạch cười một tiếng, hắn đột nhiên hiểu ra rồi, nếu toa tàu này có thể ra ngoài, vậy sao con hàng đối diện với mình này, lại có khả năng đói thành ra như vậy được chứ?
Thế nhưng thương thế trên người anh ta hình như không phải do cái đói gây ra, cũng không phải là loại cảm giác thực sự đói quá cho nên mới bắt đầu ăn thịt của mình đó.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cuối cùng Tô Bạch vẫn đứng dậy, làm nghề cũ của mình, hoặc gọi là thói quen cũ, khi bất cứ thính giả nào chết đi, cho dù là trong thế giới chuyện xưa hay là trong thế giới hiện thực, Tô Bạch đều thích giở trò sờ mó xem liệu có đồ gì hay rớt xuống hay không.
Quần áo của đối phương đã sớm nát tươm như xơ mướp, có rất nhiều chỗ còn dính vào máu thịt, thậm chí là cả xương trắng, hơn nữa còn mưng mủ nghiêm trọng, nhưng vì cơ thể này dường như quá thiếu sức sống, nên ngay cả nước mủ này cũng lộ ra bộ dáng có hơi vô lực.
Tô Bạch xé áo trên của đối phương, ngực của đối phương hoàn toàn lõa lồ trước mặt hắn, thứ khiến khóe miệng hắn có hơi co rút, chính là một nửa ngực của đối phương chỉ có khung xương mà không có da thịt, thậm chí trái tim và những cơ quan khác ở bên trong đều không thấy đâu.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là loại thương thế bên ngoài mà thôi, không chết đã có thể nói là có sinh mệnh lực mạnh mẽ rồi, nhưng ngay cả trái tim và cơ quan còn chẳng có, vậy mà vẫn sống được, lại còn có thể bắt đầu đè mình ra đánh, rốt cuộc thì con hàng này có lai lịch gì vậy?
Sự tồn tại ở cấp bậc đó thật sự đã đột phá giới hạn của con người đến mức độ này rồi sao?