Chương 784
Đoàn Tàu Chết Chóc 4
Phải biết rằng nơi này không có máu người tươi mới có thể cung cấp cho mình hấp thụ, không có nguồn năng lượng thứ hai nào, cho dù là Tô Bạch thử hóa cơ thể của mình thành máu tươi hoặc là sương mù máu, sau đó lại ngưng tụ lại cơ thể của mình, thì đó cũng là vì hắn có thể cắn nuốt sức mạnh của người khác hoặc là sức mạnh của bản thân hắn đều được lưu trữ và chuyển hóa trong máu, nếu đổi lại là ở trong loại môi trường không bổ sung năng lượng, lại dưới dạng thương thế này, vậy Tô Bạch cũng sẽ trực tiếp toi mạng.
Ngón tay hắn sờ trên xương cốt của đối phương, phát hiện ra vậy mà xương của đối phương cũng không giống người bình thường, trong xương lại cũng có máu tồn tại, nhưng không phải là loại ngấm vào trong xương, mà là loại tương tự với mạch máu.
“Đây là biến xương cốt toàn thân thành một mạch máu to lớn hơn sao.” Tô Bạch hé miệng, lúc này, thực sự hắn chính là kẻ học lỏm, hơn nữa còn là trực tiếp nghiên cứu cơ thể của người ta để học lỏm, có lẽ, nếu có thể có cơ hội ra ngoài, hắn cũng muốn nghĩ cách xem liệu có thể biến xương cốt của mình thành như vậy được hay không.
Chỉ có điều, ngay khi Tô Bạch đang nghiên cứu đến mê mẩn, thì dư quang ở khóe mắt đột nhiên để ý đến mảnh xương ngón tay vốn bị lấy ra làm đinh ghim lên cửa kéo, lúc này lại từ từ mềm oặt, sau đó, rớt xuống mặt đất.
Hắn đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, theo lý mà nói thì cánh cửa này có thể ngăn cản những thứ ở trong toa xe kia, bởi vì những thứ đó không có cách nào tự mình mở cửa được, nhưng không biết tại sao, lúc này, loại cảm xúc bất an trong lòng hắn lại càng lúc càng nặng nề.
Không đúng, có chỗ nào đó không đúng, thật sự không đúng. Tô Bạch cúi đầu, nhìn vào hai bàn tay mở ra của mình, trên bàn tay lại không có bao nhiêu huyết sắc, hắn lại nắm tay lại, rồi lại mở ra, vẫn không có chút huyết sắc nào, loại tình huống này thường xuất hiện ở người thiếu máu nghiêm trọng hoặc là trên cơ thể của người cực kỳ yếu ớt, nhưng cho dù thế nào thì vẫn không nên xuất hiện trên người mình!
Tô Bạch đột nhiên nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.
“Vù!”
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra mình vẫn đứng nguyên tại chỗ, đứng nguyên ở nơi vừa mới tiến vào cửa, cánh cửa kéo đang không ngừng bị đập mạnh vào, những tiếng kêu kỳ quái của đám người thanh niên áo sơ mi không ngừng truyền tới, mà trên cửa kéo, hoàn toàn không thấy xương ngón tay kia đâu, trên mặt đất cũng mất luôn, xương ngón tay đó, không gắn trên cửa, cũng không rơi xuống đất, mà là ghim vào trong ngực mình, đang không ngừng rút máu trên người mình đi, Vampire phương Tây đó đứng ở vị trí mà anh ta đã đứng khi Tô Bạch mở cửa, sau gáy anh ta không bị xuyên thủng, quần áo cũng không bị mình kéo rách, mà vẫn ở nguyên bộ dáng ban đầu với tư thế lúc đầu, không ngừng chậm rãi nói: “Hungry… hungry… blood… blood…”
(Đói… đói… máu… máu…)
“Đồ khốn…”
Trong miệng Tô Bạch nghiến ra hai chữ này, sau đó hắn duỗi tay, nhổ xương ngón tay đó ra khỏi vị trí ngực mình, rồi bóp nó thật chặt trong tay, lúc đầu xương ngón tay còn tiến hành giãy dụa đầy mạnh mẽ và hữu lực, nhưng rất nhanh, nó đã yên tĩnh lại.
Trước đó, vậy mà đối phương lại thiết lập ra một loại ảo cảnh bằng một cách như vậy, khiến Tô Bạch không tự chủ được mà tiến vào, sau đó, đối phương sẽ trực tiếp tiến hành rút máu của mình.
Từ đây, cũng có thể nhìn ra được ngay khi anh ta mở cửa kéo Tô Bạch vào, thực ra đã hao hết một chút sức lực cuối cùng sót lại của anh ta, thậm chí anh ta đã không có sức lực để liều mạng với hắn, mà chỉ có thể dùng loại phương thức như vậy để “mê hoặc” Tô Bạch, từ đó có được máu tươi mà anh ta cần từ trên người hắn!
Đây là một loại phương thức chặt đứt đường lui rồi giành thắng lợi, nhưng rất dễ nhận thấy, anh ta đã thành công rồi.
Trước đó, trong lòng Tô Bạch cũng tự biết, với khoảng cách hai cấp bậc lớn này, một vài thủ đoạn của đối phương có khả năng là thứ mà mình ở cấp bậc hiện tại không có cách nào lý giải được, thế nhưng hắn vẫn không ngờ, chỉ vừa mới gặp mặt mà mình đã trúng chiêu rồi.
Xem chừng, non nửa máu tươi trong cơ thể mình đã bị đối phương rút đi rồi.
Máu chính là ngọn nguồn của Huyết tộc, nên điều này gần như tương đương với thực lực của Tô Bạch bị giảm đi hơn phân nửa, thậm chí sẽ còn nghiêm trọng hơn thế.
Dường như bởi vì Tô Bạch đã tỉnh lại, cho nên đối phương cũng dừng tiếng lầm bầm vẫn luôn duy trì đó, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên một cách rất khó khăn, lúc này, đôi mắt xanh biếc đó hơi ngưng tụ lại thành một điểm, một loại uy áp của mãnh thú ngủ đông tỉnh dậy lập tức tản ra.
Tại sao anh ta lại biến thành cái dạng này, tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, những thứ ngồi đầy trong toa xe lửa bên cạnh đó rốt cuộc là gì, những điều này, Tô Bạch cũng không biết rõ, nhưng có một điểm thì hắn biết, đó là tình cảnh của mình hiện tại thực sự rất không ổn.
Tựa như năm đó khi mình vừa mới trở thành thính giả, mà bàn tay đến từ Lệ Chi đã bắt đầu duỗi tới, vẫn luôn chơi đùa với hắn, những nhân vật ở cấp bậc đại lão này, không có một người nào là thiện nhân, và cũng không có người nào dễ đối phó hết.
Môi của đối phương bắt đầu hơi run lên, giống như một cái cây đã chết khô từ rất lâu rồi, đang tìm kiếm mầm non mới, phỏng chừng trước đó vì để giảm bớt tiêu hao của mình, mà nói một cách thông tục thì chính là giảm bớt sự trao đổi chất của mình, cho nên anh ta mới đóng phần lớn chức năng của cơ thể mình lại, nhưng hiện tại vì có máu tươi của Tô Bạch rót vào, cho nên anh ta đang khởi động lại các chức năng cơ thể của mình.
Trước đó khi anh ta mở cửa kéo Tô Bạch vào, có khả năng đây là một loại tồn tại của bản năng, hoặc có lẽ tuy ý thức của mình đã ngủ say, nhưng vẫn để lại một tia ý thức còn lại ở nơi này, đợi sức sống đưa đến cửa.
Điều này cũng giải thích được rằng tại sao toàn bộ quá trình của đối phương lại thuận lợi như vậy, lại còn sử dụng ảo ảnh tiến hành ra tay với Tô Bạch.
Đối phương chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười hơi chế nhạo: “Người phương Đông?”
Lần này, đối phương nói là tiếng Hán.
Rất dễ nhận thấy, lực chú ý của đối phương đang từng bước tỉnh lại, hơn nữa mọi phương diện của cơ thể cũng đang được khởi động lại, và từ từ sống lại từ loại phong bế tuyệt đối và hôn mê đó.
Như vậy xem ra, một hình tượng chỉ biết lặp lại từ đơn “hungry, blood” một cách chậm rãi và cứng ngắc, thật sự chỉ là ý thức còn sót lại đang hoạt động mà thôi, bởi vì anh ta rất đói, và bởi vì thương thế của anh ta rất nghiêm trọng, cho nên loại sắp đặt này mới có thể mang đến cho anh ta thời gian kiên trì lớn nhất và giữ lại cho anh ta một khả năng sống sót!
Cho dù là từ trình độ thao tác hay là về sự tinh tế trong lối suy nghĩ, thì người này thật sự đều thể hiện ra được một phong thái của thính giả ở cấp bậc đó một cách thật hoàn mỹ.
Tô Bạch lôi Địa ngục hỏa shotgun ra, hai miệng súng cùng nhắm thẳng về phía của Huyết tộc kiêm thính giả tiền bối trước mặt này.
“Ha ha, thú vị đấy, người phương Đông hại tôi gần chết, kết quả sức sống của tôi vẫn nằm trên cơ thể người phương Đông.”
Đôi mắt màu lam lóe lên tia yêu dị khác thường, anh ta bắt đầu thử hoạt động cằm của mình, nhưng dường như vẫn còn hơi cứng ngắc.
“Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!”
Tô Bạch liên tiếp bóp cò súng, nhưng ở bên cạnh đối phương lại xuất hiện một lá chắn màu đỏ như máu, hoàn toàn bảo vệ anh ta lại, lực tấn công của Địa ngục hỏa shotgun hoàn toàn không có hiệu quả đối với anh ta.