Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 785 - Chương 785 Đoàn Tàu Chết Chóc 5

Chương 785

Đoàn Tàu Chết Chóc 5


Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Bạch phát hiện ra Địa ngục hỏa shotgun hoàn toàn vô dụng.


“Ấu trĩ.”


Trong miệng của đối phương phun ra hai chữ này, sau đó nhắm mắt lại, rõ ràng, trước đó anh ta đã cho toàn bộ chức năng cơ thể mình ngủ quá sâu, cho nên cũng dẫn đến việc khi anh ta tỉnh lại sẽ cần tốn nhiều thời gian hơn, có khả năng thậm chí cần đến ba phút.


Có nghĩa là nếu Tô Bạch không cách nào phá được lớp màng chắn này trong vòng ba phút, nhân lúc đối phương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục để giết chết anh ta, vậy thì hắn chỉ có thể rơi vào kiếp làm bữa trưa hàng thật giá thật mà thôi.


Chết có rất nhiều loại cách chết, nhưng bị người khác ăn sạch như thức ăn, tuyệt đối là một trong những cách chết hạ đẳng nhất.


“Bằng!”


“Bằng!”


“Bằng!”


Tô Bạch không ngừng dùng báng súng, dùng nắm đấm, các loại cách thức khác nhau đều đã được thử qua, nhưng kết quả, lớp màng màu máu này thậm chí còn chẳng thèm rung lên lấy một lần.


Nơi này không có đường ra, giống như trong ảo cảnh, phía trước không hề có cửa.


Tô Bạch thử nhìn ra bên cửa sổ, phát hiện ra cửa sổ cũng giống như trong ảo cảnh.


“Tiết kiệm chút sức lực đi, bằng không khi tôi ăn, dinh dưỡng sẽ giảm đi rất nhiều.”


Đối phương vẫn luôn để ý đến các loại hành động phá màng chắn của Tô Bạch như thể đang xem trò, mà anh ta quả thực có tư cách xem trò.


“Tôi tự bạo.” Tô Bạch nhún vai: “Cho anh không ăn được gì hết.”


Loại chuyện này Tô Bạch thật sự làm được.


“Trong nháy mắt cậu tự bạo, tôi có thể hấp thụ toàn bộ máu tươi đang sục sôi của cậu.” Đối phương đáp một cách không nhanh không chậm: “Không có ý nghĩa gì cả, chẳng qua… nếu cậu chọn tự bạo, độ tinh thuần trong máu tươi mà tôi hút và số lượng đều sẽ ít đi rất nhiều. Nể tình cậu cũng là Huyết tộc, tôi có thể cho cậu cơ hội sống, nhưng cậu nhất định phải đưa một nửa máu tươi trong cơ thể cậu cho tôi, như vậy, cậu cùng lắm chỉ bị thương nặng mà thôi, cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”


“Anh nói sẽ giữ lời chứ?” Tô Bạch hỏi.


Khóe miệng của đối phương lộ ra một nụ cười: “Giữ lời.”


“Được, bây giờ tôi cho anh, thể hiện thái độ tốt một chút, hy vọng anh nể mặt tôi đã chủ động cống hiến máu tươi của mình, mà tuân thủ lời hứa của mình.”


“Tôi thề với huyết thống của mình.”


Tô Bạch gật đầu, chủ động nhặt xương ngón tay trên mặt đất lên.


“Đúng, chính là nó, lại cắm vào cơ thể của cậu đi, để nó rút máu của cậu thay tôi. Máu của huyết tộc, cho dù chỉ là người có thâm niên, nhưng vẫn khiến tôi có thể nếm được hương vị vui sướng đó như cũ, máu của đồng tộc đối với Huyết tộc mà nói mới là một loại hưởng thụ tốt đẹp nhất.”


Cùng với máu tươi của Tô Bạch lại bị xương ngón tay đó hấp thụ, tâm trạng của đối phương dường như cũng trở nên càng lúc càng tốt.


Chỉ có điều, rất nhanh, ánh mắt của đối phương đột nhiên híp lại, cơ thể cũng hơi run lên: “Cậu đi qua đó làm gì?”


Đối phương phát hiện ra Tô Bạch đang không ngừng lùi về sau, thẳng đến bên cạnh cửa kéo, cánh cửa này, không, nói chính xác thì toàn bộ đoàn tàu này dường như có phong ấn hoặc là lời nguyền gì đó ở đây, cho nên những thứ có số lượng đông đúc lại vô cùng mạnh mẽ kia, lại không thể nào mở nổi cánh cửa này, thanh niên áo sơ mi còn lừa Tô Bạch đi mở cửa giúp bọn họ, từ đó có thể thấy được, ở nơi này, có một loại quy tắc nào đó đang tiến hành kìm hãm.


Là quy tắc tới từ Phát Thanh sao?


“Tôi không tin vào lời anh nói cho lắm.” Tô Bạch đáp một cách rất bình tĩnh, cùng với máu tươi đang không ngừng chảy đi, sắc mặt của hắn bắt đầu hiện ra một loại trắng bệch đầy bệnh trạng.


Quả thực, đối mặt với một sự tồn tại cùng cấp bậc với Lệ Chi, Tô Bạch thật sự rất khó làm nên được sóng gió gì, điều này đã là vượt qua giới hạn tác động của vũ trụ nhỏ ý chí tinh thần cá nhân khi bùng phát mang lại, cũng giống như người nông dân giỏi quản lý ruộng nương, có thể gia tăng thu hoạch sản lượng lương thực từ một mảnh ruộng, nhưng “người có chí khí lớn bao nhiêu thì có sản lượng lớn bấy nhiêu”, chắc chắn là một điều không thực tế.


Đối mặt với một sự tồn tại như vậy, cho dù đối phương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, và thậm chí anh ta còn chưa thể cử động, mà Tô Bạch rõ ràng vẫn rất bị động như cũ, nhưng điểm này không hề mất mặt chút nào, và quả thực cũng chẳng liên quan đến mất mặt.


Hắn chẳng hiểu kiểu gì lại tiến vào đoàn tàu hỏa này, rồi cũng chẳng hiểu tại sao đụng phải một sự tồn tại như vậy nữa, cũng chỉ có thể nói, điểm này có hơi xúi quẩy quá.


“Tôi sẽ tuân thủ lời hứa của tôi.” Đối phương dường như đang đẩy nhanh tốc độ thức tỉnh, khí tức bắt đầu trở nên mất ổn định.


“Ừm, tôi tin.” Tô Bạch hơi mỉm cười, duỗi một tay nắm vào tay nắm cửa.


“Fuck!”


Xương ngón tay đâm vào ngực Tô Bạch đột nhiên run lên, muốn chui ra khỏi cơ thể của Tô Bạch để đi trấn áp cánh cửa đó, lúc này đây, vị này rõ ràng đã không còn lòng tham muốn có được máu tươi của hắn vào lúc này nữa, dù sao thì với tốc độ này, cách lúc thức tỉnh cũng chỉ còn lại chưa đến một phút nữa mà thôi, đợi sau khi mình hoàn toàn tỉnh lại, thì toàn bộ máu tươi trong cơ thể của người trước mặt này, còn không phải như của mình hay sao?


Dù sao sớm muộn gì cũng là của mình.


Thế nhưng, một bàn tay của Tô Bạch nắm lên tay vịn cửa, một tay khác thì lại bóp chặt vào xương ngón tay đó, ra sức áp chế nó trong ngực mình, lúc này, cơ thể của Tô Bạch đã hơi run rẩy, rõ ràng đã sắp kiệt sức.


“Anh coi tôi là con điếm sao, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra?”


“Cậu mà mở cửa thì cả hai chúng ta sẽ cùng chết, tin tôi đi, bởi vì cậu cũng không biết được sự đáng sợ của những thứ bên trong toa tàu đó đâu, ngay cả tôi cũng không dám…”


“Như vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi chỉ sợ mình ngỏm rồi, mà kết quả thì anh vẫn còn gắng gượng không chết, đó mới là chịu thiệt thực sự.”


Nói xong, Tô Bạch “két” một tiếng, kéo cánh cửa đó ra!


“Fuck! Fuck! Chết tiệt, chết tiệt…”


Đối phương rõ ràng đang kích thích mình nhanh chóng thức tỉnh hơn, thế nhưng, rất dễ nhận thấy, cửa đã mở rồi còn đâu.


Nhìn thấy bộ dáng quẫn bách và nôn nóng của đối phương, đã không còn vẻ bình tĩnh như thường của trước đó đâu nữa, mà bắt đầu nổi trận lôi đình, Tô Bạch nở nụ cười, còn học câu nói bảng hiệu lúc trước của đối phương, giống như đang vui đùa, lại giống như một lời chế nhạo trực tiếp nhất, cơ thể hắn hơi lảo đảo, trông có vẻ lung lay sắp đổ, nhưng trong miệng Tô Bạch vẫn còn đang cố tình nhắc mãi với nụ cười mỉm trên gương mặt: “Hungry… hungry… blood… blood…”


(Đói… đói… máu… máu…)


Chương 785

Bình Luận (0)
Comment