Chương 786
Thiệt Tình, Tức Quá Đi Thôi 1
Trong nháy mắt cánh cửa bị kéo ra đó, một đám đồ cuộn lại với nhau trông giống như một cái bướu hò hét xông vào, bọn chúng mang theo một loại oán niệm cực sâu đối với cánh cửa này, loại oán niệm này dường như tương đương với của vị Vampire phương Tây cách vách gần như bị nhốt chặt ở trong này.
Trong phút chốc đó, toàn bộ cục thịt ở toa tàu bên cạnh đều xông vào nơi này, lúc này trong toa xe lập tức trở nên vô cùng chật chội.
Tô Bạch gần như bị đẩy lên vách toa xe, xung quanh chi chít thật nhiều gương mặt, hắn giải phóng sức mạnh của mình theo bản năng, thế nhưng, khi những sức mạnh này của hắn đánh lên người bọn họ, dường như không hề có một chút hiệu quả nào, cơ thể của bọn họ không phải là cơ thể người, cũng chẳng phải là linh hồn nốt, mà là một loại tồn tại khác, đòn tấn công của hắn đánh lên cơ thể của bọn họ lại giống như một quả bóng đầy khí, chỉ có thể khiến bọn họ trở nên to hơn trước đó một chút, nhưng cái thứ nhiều lít nhít như vậy, chia sẻ đòn tấn công của hắn với nhau, trực tiếp biến đòn tấn công của hắn thành “sát thương” như gãi ngứa.
Đồng thời, bọn họ còn bắt đầu gặm nhấm cơ thể và linh hồn của Tô Bạch, lúc này, hắn có một loại cảm giác như thể mình bị ném vào trong một căn phòng nuôi tằm, thế nhưng những con tằm này cũng không ngoan ngoãn giống như những bé tằm cưng đó, chỉ biết ăn lá dâu và nhả tơ. Tô Bạch chỉ cảm thấy như có vô số cái cưa nhỏ đang cắt lên cơ thể hắn, và vô số cây kim đang đâm vào linh hồn hắn.
Lại cảm giác này vô cùng đau đớn.
Thế nhưng, cho dù là vào lúc này rồi, thì Tô Bạch vẫn miễn cưỡng mở to mắt, xem tình hình của Vampire phương Tây ở bên đó.
Quả nhiên, vị này rõ ràng nhận được sự hoan nghênh hơn Tô Bạch khá nhiều, trên cơ bản thì có hơn chín mươi phần trăm cái thứ giống như cục thịt này đều tập trung bên cạnh vị đó, lá chắn màu máu của vị đó chỉ miễn cưỡng chống được hai ba cái đã hoàn toàn sụp đổ, anh ta giơ tay, rất dễ nhận thấy, anh ta đã nhận được một chút lực hành động từ cách cưỡng chế kích thích tốc độ thức tỉnh của mình, bàn tay giơ lên, một tia huyết quang chói mắt xuất hiện, nhưng sau đó cũng không giết chết được bất cứ con nào cả, mà chỉ khiến cục thịt bên người lập tức to lên rất nhiều.
Sau đó, vị đó bắt đầu phát ra tiếng kêu thảm, rõ ràng, anh ta nói đúng, cho dù là anh ta ở thời kỳ hưng thịnh đối đầu với những thứ này mà còn thấy đau đầu, huống chi là ở loại tình trạng gay go hiện tại này?
Ánh mắt của vị kia liếc về phía Tô Bạch mang theo oán hận vô cùng tận, cơ thể và linh hồn không có cách nào ngăn cản được hành động gặm nhấm của mấy thứ này, thế nhưng, anh ta trông thấy, vậy mà Tô Bạch vẫn còn đang cười với mình, cho dù da mặt hắn trên cơ bản đã bị gặm cắn đến không còn hình dáng người, và máu tươi cũng đã chảy xuống đầm đìa, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên một độ cung hơi nhẹ như cũ, cậu ta đang cười, vậy mà cậu ta vẫn còn cười được!
Cơn tức giận và không cam lòng dường như sắp kích nổ anh ta, nhưng lúc này, anh ta lại không có sức nào, mà chỉ có thể đợi kết cục cơ thể bị gặm cắn đến thật sạch sẽ, mà ngay cả linh hồn cũng bị gặm cắn sạch.
Lúc này, bên tai Tô Bạch truyền tới giọng nói của thanh niên áo sơ mi: “Nói thật, anh khó ăn hơn anh ta nhiều, chất dinh dưỡng trên người anh thật sự quá thấp.”
Rất dễ nhận thấy, hiện tại thanh niên áo sơ mi chắc hẳn cũng đã biến thành một cục thịt dáng dài, hơn nữa còn đang gặm thịt ở tai mình.
“Chúng tôi cũng đã bị bỏ đói rất lâu rồi, cũng đã đợi rất lâu, cũng đã khát cầu rất lâu, nhưng, chúng tôi lại càng khao khát rời khỏi nơi này và tiến ra ngoài. Anh nghe thấy không, xe lửa đã dừng lại rồi, nó đã đến trạm rồi, phải không?”
Tô Bạch không hề trả lời, bởi vì bây giờ hắn hoàn toàn không có cách nào trả lời được, cả người mình từ trên xuống dưới đều đang bị gặm cắn, thậm chí hiện tại ngay cả môi mình cũng đã không thấy đâu.
Đây là một loại cực hình, một loại khổ hình còn đáng sợ hơn cả tạt Acid sulfuric.
“Chúng tôi có thể mở cửa sổ, nhưng tôi cần anh đưa chúng tôi ra ngoài.” Giọng nói của thanh niên áo sơ mi tiếp tục vang vọng bên tai Tô Bạch.
Dẫn các cậu ra ngoài sao?
Được thôi, nhưng tôi sắp bị các cậu gặm sạch rồi, còn ra ngoài được kiểu gì đây?
Đây là lời tự giễu trong lòng hắn, thế nhưng, dường như đối phương sở hữu năng lực có thể nhìn lén nội tâm của người khác.
“Về chuyện này, anh có thể yên tâm.”
Thanh niên áo sơ mi vừa dứt lời, Tô Bạch đã chỉ cảm thấy người mình đột nhiên nhẹ bẫng, rơi thẳng từ trên vách toa tàu xuống dưới mặt đất.
Sự đè nén quanh người và cảm giác khó thở cũng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Dần dần, Tô Bạch mở mắt ra, hình ảnh mà hắn trông thấy là mình máu tươi đầm đìa từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, gần như không có một miếng da nào là lành lặn, cả người chính là một huyết nhân!
Thậm chí, môi và tai đều cũng đã khuyết thiếu không còn đầy đủ.
Tô Bạch cũng chưa từng thê thảm như vậy bao giờ, cho dù là trước đây có chiến đấu với đối thủ đáng sợ đến đâu, mang vết thương nặng đến đâu, thì cũng không đến mức biến thành cái bộ dạng này.
Thanh niên áo sơ mi từ cục thịt biến thành hình người, đang cầm một chiếc khăn tay không biết là thật hay giả lau máu tươi bên khóe miệng mình, máu tươi đó hiển nhiên tới từ Tô Bạch.
“Xin lỗi, không nhịn được, luôn muốn được nếm đồ tươi.”
Thanh niên áo sơ mi nở nụ cười xin lỗi với Tô Bạch, nhưng vẻ chân thành trong nụ cười này rốt cuộc còn lại bao nhiêu, thì vẫn cần đánh một dấu chấm hỏi thật to nữa.
Hắn quay đầu nhìn về bên kia, vị tiền bối đó đã biến thành một đống than cháy đen, cả người từ trên xuống dưới, cho dù là chất dinh dưỡng trong xương cốt cũng bị vắt kiệt một cách thậm tệ để nuốt ăn.
Một nhân vật cấp bậc đại lão, vậy mà lại rơi vào một kết cục như vậy, cho dù là vì mình mở cửa mà dẫn đến, nhưng Tô Bạch vẫn cảm thấy có hơi buồn bã trong lòng.
Mấy thứ này dường như đã vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn.
Thanh niên áo sơ mi nhìn ra được tâm trạng của hắn, mới mỉm cười, nói: “Anh yên tâm, trên thực tế, anh ta thật ra không thê thảm như vậy đâu, chỉ có điều, khi anh ta lên xe lửa thì đã bị người đánh trọng thương rồi, hơn nữa còn là bị thương cực kỳ nặng, bằng không, chúng tôi cũng hoàn toàn bó tay với anh ta.
Nhưng chúng tôi cũng rất đói, thật sự rất đói, cho nên chúng tôi cần phải ăn sạch anh ta, như vậy mới có thể có sức rời khỏi nơi này được.”
“Bị người hại chết sao?” Tô Bạch đột nhiên cảm thấy toàn bộ chuyện này đều thật vô lý như vậy, đây không phải là một chuyến xe riêng được Phát Thanh sắp xếp cho “về nhà thăm viếng” hay sao, sao lại xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Cho dù chỉ là một đám thi thể trở về thì vẫn còn có thể khiến người chấp nhận được, nhưng trước đó, chính bản thân vị này cũng đã nói mình bị người hãm hại, hơn nữa còn là bị người phương Đông hại, lời này rất giàu ý vị.
Đương nhiên, bây giờ so đo mấy chuyện này đã không có ý nghĩa, không thèm nhìn xem hiện tại mình đang ở nơi nào đi?
Ừm, chẳng qua điều mà hắn đang nói chính là người này đã chết rồi.