Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 787 - Chương 787 Thiệt Tình, Tức Quá Đi Thôi 2

Chương 787

Thiệt Tình, Tức Quá Đi Thôi 2


Tô Bạch chính là một người ích kỷ và cực đoan như vậy đấy, anh muốn giết chết tôi, anh muốn ăn tôi, cũng được thôi, vậy mọi người cùng nhau chết đi, anh xem, tôi vẫn còn ngắc ngoải hơn anh vài phút, thế này rất nực cười đấy nhỉ?


Quả thực rất nực cười, nhưng đây lại chính là điều mà Tô Bạch muốn làm.


Dù sao cũng đều chết cả, cớ gì tôi lại không kéo anh cùng chết chứ?


Chỉ có một mình thanh niên áo sơ mi biến thành bộ dáng của con người, còn những cục thịt khác, có một phần hình như vì cắn nuốt Vampire phương Tây đó, cho nên lớp da ngoài của cục thịt lại được phủ thêm một lớp màu trong suốt lấp lánh, thoạt nhìn cũng rất xinh xắn trông giống như một viên ngọc đẹp, nhưng bọn chúng cũng không tinh thuần như miếng ngọc đẹp.


Những cục thịt được phủ thêm những một tầng vật chất lấp lánh trên người đó chủ động dán lên cửa sổ, bọn họ dường như đang phun vật chất lấp lánh bám lên người mình vì cắn nuốt đó lên cửa sổ.


Cứ như vậy, từng tốp một nối tiếp nhau, hết đợt này đến đợt khác, cửa sổ vốn mang theo lực hút kỳ quái lại chậm rãi trở nên “khô cong”, đúng vậy, tuy rằng dùng hai chữ “khô cong” này để hình dung cửa sổ dường như có một loại cảm giác thật kỳ quái, nhưng lúc này quả thực chính là như vậy, vốn dĩ cửa sổ trông giống như một con sông nhỏ có tính lưu động, mà hiện tại khi đang đông đặc và cứng lại, lại có nghĩa cửa sổ đang biến thành một ô cửa sổ chân chính về mặt ý nghĩa.


Đợi đến sau khi phần lớn cục thịt đã phun hết vật chất lấp lánh trên người đi, thì cửa sổ cuối cùng cũng giống như kết một tầng băng mà đóng băng ở nơi đó, điều này có nghĩa là hiện giờ cửa sổ rất giòn.


“Tiếp theo đây, cần anh tới giúp chúng tôi phá cửa sổ.”


Thanh niên áo sơ mi khom người làm ra một tư thế “mời” rất tao nhã, cậu ta vẫn luôn bắt chước như con người.


Tô Bạch gật đầu, đi đến phía trước cửa sổ. Toa xe này không có cửa, trên thực tế, từ khi Tô Bạch “té rớt”, tiến vào toa ăn cho đến nơi này, hắn chưa từng nhìn thấy bất cứ cánh cửa nào, như thể mấy toa xe này hoàn toàn bị phong bế.


Lúc này, hắn đứng phía trước cửa sổ, nhìn gương mặt phản chiếu trong cửa sổ của mình mà mỉm cười, tuy rằng vì trên mặt không có da mà chỉ còn lại máu thịt tẻ ngắt, khiến cho nụ cười mỉm này thoạt nhìn chân thật đến hoảng hốt, nhưng Tô Bạch quả thực đang nở nực cười.


“Tôi phá vỡ cửa sổ rồi, có phải các cậu có thể ra ngoài được không?”


Lúc này, Tô Bạch hỏi một vấn đề rất thiểu năng.


“Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì, nhưng yên tâm, chúng tôi biết mình sẽ đối mặt với một thế giới như thế nào, là đối mặt với thức ăn vô cùng tận, bất cứ sự tồn tại có sinh mệnh nào đều sẽ là thức ăn ngon của chúng tôi hết. Chúng tôi có thể không giết anh, thật đấy, tôi cảm thấy, lời hứa của chúng tôi, đáng tin hơn lời hứa của con người các anh rất nhiều.”


Tô Bạch gật đầu, dường như đồng ý với cách nói này của đối phương, trên Trái Đất có nhiều con người như vậy, nhiều sinh vật đang sống như vậy, bọn họ quả thực có rất nhiều sự lựa chọn, nên rất có khả năng bọn họ sẽ không ăn mình trước.


Hắn duỗi tay gõ lên cửa sổ, nhận ra dường như chỉ cần mình hơi dùng sức một chút, thì cửa sổ sẽ vỡ ngay, cũng giống như mình đã đập vỡ cửa sổ từ bên ngoài trước đó, lẽ nào loại cửa sổ này ở bên ngoài không kiên cố nhưng bên trong lại rất cứng chắc chăng? Điểm phòng thủ quan trọng nằm ở bên trong, nói cách khác, đây là một… xe chở tù?


Có điều rất đáng tiếc, từ bên trong cửa sổ không thể nhìn thấy được chút gì ở bên ngoài, cho nên hắn cũng không biết bên ngoài là tình huống gì.


Hắn hít một hơi thật sâu, giơ nắm tay lên, thanh niên áo sơ mi lộ ra vẻ mặt mong đợi, mà một đám cục thịt ở bên cạnh cũng kích động hẳn lên, thế nhưng, nắm tay của hắn lại thả thật chậm trong quá trình rơi xuống, biến thành dùng bàn tay sờ nhẹ nhàng lên mặt kính.


“Con mẹ nó, tôi đột nhiên hiểu rõ một chuyện.” Tô Bạch lầm bầm tự bảo.


Trên gương mặt của thanh niên áo sơ mi lộ ra vẻ tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì? Có lẽ, chúng ta có thể đợi sau khi ra ngoài rồi lại từ từ nói chuyện sau.”


“Chuyện đó chính là, lúc đầu khi tôi dẫn tám nghìn oan hồn đến Thượng Hải, trong lòng tôi thực ra chắc chắn mấy lạt ma đó hẳn sẽ sợ hãi mà thu tay, bằng không, tôi không thể giải thích được tại sao hiện tại tôi lại không thể ra tay đập vỡ cửa kính này được. Thiệt tình, tức quá đi thôi!”


Cửa tàu hỏa đã mở rồi… Ánh mắt của ba người mập mạp, Giải Bẩm và Hải thiếu gia cùng nhìn về phía đoàn xe lửa đó.


Đám đông bắt đầu di chuyển về phía trước, rõ ràng loại thái độ tránh né nguy hiểm này, không có cách nào chiến thắng được bản tính tham lam ở tận sâu trong nội tâm con người.


Chỉ có năm người duy nhất là đi ngược lại với thủy triều.


Ba người mập mạp và hai người phương Tây cùng nhau nằm trên tàu hỏa, trở về sân ga ngày trước. Hai người phương Tây đó, gồm một nam một nữ, cũng đều lùi về vị trí cửa ra theo bản năng.


Mập mạp nhìn bọn họ, rồi lại nhìn bên kia xe lửa, nhẹ giọng hỏi: “Này ẻo lả, trước đó chị cậu có liên lạc với cậu không?”


“Có.” Lúc này, Hải thiếu gia trực tiếp thừa nhận.


“Cô ta đã nói gì?”


“Kêu tôi đừng đi tới nơi đó, sẽ rất khó coi.” Hải thiếu gia đáp lời.


“Kêu cậu đừng đi mà cậu vẫn còn đi, cậu làm vậy không phải là chống đối chị mình hay sao?” Mập mạp thì thầm.


“Nhưng mà…” Hải thiếu gia muốn phản bác, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, thực ra, anh ta biết rõ mập mạp biết anh ta có ý gì, nhưng vẫn cố tình ép buộc mình.


Hải thiếu gia cuối cùng cũng nhìn ra được, tâm trạng của mập mạp không được tốt cho lắm vì chuyện của Tô Bạch.


“Cậu ta cho rằng, bởi vì Lệ Chi vì ngại mối quan hệ chị em, cho nên mới nói dối, cũng không tiện nói thẳng ra là tôi sẽ chết trên tàu hỏa, cậu mau chóng tới nhà ga chuẩn bị lấy di vật mà tôi để lại cho cậu đi, cho nên mới nói như vậy.” Lúc này, Giải Bẩm mở miệng.


“Ha ha.” Mập mạp đột nhiên bật cười: “Cậu có hiểu chị của mình không?”


Hải thiếu gia nhìn anh ta: “Lẽ nào, anh muốn nói anh hiểu chị ấy hơn tôi?”


“Cô ta sợ cậu dính phải nhân quả của cô ta, cho nên trên cơ bản mới khinh thường đến cậu đây mà, nhưng tôi đã làm rất nhiều chuyện cho cô ta, nếu Lệ Chi thật sự cảm thấy mình sẽ chết trên chuyến tàu hỏa và trở về, cô ta tuyệt đối sẽ không nói với cậu rằng khó coi lắm, đừng đến một cách ngượng ngùng như vậy, mà chắc chắn sẽ nói thẳng một cách sảng khoái rằng bà đây sắp ngỏm rồi, cậu mau chóng lấy tài sản mà bà đây đã để lại cho cậu đi.”


Mập mạp vừa nói, trên gương mặt vừa lộ ra vẻ nặng nề.


“Lần này thú vị rồi đây, tôi cảm thấy có khả năng, lời mà Lệ Chi nói không phải là nói dối.”


Ở bên khác, hai thính giả phương Tây kia cũng đang nhỏ giọng nói chuyện, còn cố tình dựng kết giới đề phòng nghe lén.


Cửa đã mở, nhưng đợi mười phút, bên trong vẫn không có người nào đi ra cả.


Mà tâm trạng của đám thính giả chung quanh, lại bắt đầu sốt ruột hẳn lên, rõ ràng, nếu những đại lão đó đi ra khỏi cửa tàu hỏa, vậy tất cả mọi người chỉ có thể cùng nhau xếp thành hàng vỗ tay: “Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt hoan nghênh! Chào mừng các anh hùng đã chiến thắng trở về, đồng bào ở quê hương mãi mãi không quên ngài!”


Nếu không có đại lão nào đi ra từ bên trong, vậy nó gần như tương đương với việc lúc này, những đại lão trở về đó, đã phơi thây bên trong tàu hỏa rồi, pháp khí của bọn họ, đồ đằng của bọn họ, và thậm chí là cả thi thể của bản thân bọn họ, đối với thính giả mà nói, cũng là những bảo vật vô giá!


Nhưng mọi người vẫn đang đợi. Đúng vậy, họ phải xác thực, phải khẳng định, phải chắc chắn rằng đoàn xe lửa này đã thật sự xảy ra biến cố gì đó!


Chương 787

Bình Luận (0)
Comment