Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 788 - Chương 788 Báo Cáo, Có Người Ăn Mảnh! 1

Chương 788

Báo Cáo, Có Người Ăn Mảnh! 1


“Tôi cảm thấy sắp gay go rồi.” Mập mạp cắn môi: “Đại Bạch không biết đã đi đâu mất hút rồi, cửa tàu hỏa này đã mở, nhưng lại không có người nào đi ra, cho dù là nhìn từ góc độ nào, thì đây cũng không phải là một tiết mục săn tìm kho báu gì đó.”


“Ha ha.” Giải Bẩm nghe thấy sự so sánh này của anh ta, cười hỏi: “Liệu có giống với hình thức trong Battle Royale đó không?”


“Hơi hơi.” Mập Mạp gật đầu: “Một đám người tự cho rằng mình có thể săn tìm kho báu, chạy tới nơi đó, kết quả lại trở thành đối tượng bị săn giết.”


Lúc bấy giờ, Hải thiếu gia lại mở miệng bảo: “Sự tồn tại có thể coi một đám thính giả có thâm niên thành đối tượng săn giết, phải là thứ gì nhỉ?”


Rõ ràng, Hải thiếu gia không tin cách nói này của mập mạp. Đúng thế, nơi này tập trung một trăm thính giả có thâm niên, cho dù có là thính giả cao cấp ở nơi này, cũng sẽ bị mọi người cùng xông lên trực tiếp đập cho thành bã.


“Phát Thanh kêu đám đại lão này đi tới nơi đó để làm gì?” Mập mạp hỏi ngược lại: “Lẽ nào là đi mời bọn họ uống trà, ăn bánh với du lịch chắc?”


“Ý của anh là, trong chuyến xe đó, có khả năng sẽ…” Giải Bẩm còn chưa nói xong, phía bên kia cuối cùng cũng có thính giả không nhịn được nữa mà xông thẳng vào bên trong cửa xe.


Một viên đá làm gợn lên hàng nghìn tầng sóng, nhìn thấy có người dẫn đầu, lập tức lại có hai mươi mấy thính giả phương Đông lẫn phương Tây tiến vào theo.


Đoàn tàu hỏa này có mười toa xe, lúc này cửa của sáu toa đang mở.


“Móa nó, kích động như vậy à!” Mập mạp trông có vẻ hơi ngạc nhiên.


“Tôi vừa mới nghe trộm được, hình như mấy người đến gần tàu hỏa đầu tiên nhất, vừa rồi đã cách cửa sổ, nhìn thấy thi thể của những đại lão đã biết đang nằm trên ghế ở bên trong.” Giải Bẩm nói.


“Cái lão âm hiểm nhà cậu.” Mập mạp trừng mắt nhìn anh ta: “Chúng ta vẫn nên rút thôi, đừng quên thứ mà chúng ta nhìn thấy trước đó là gì, là những đại lão đó đều ngồi ở bên trong uống trà và nói chuyện một cách rất thoải mái.”


Mập mạp là một người biết xem tình thế mà làm việc nhất, anh ta có lòng tham vô đáy, nhưng vẫn luôn có thể duy trì được sự trạng thái tỉnh táo rất quan trọng, bằng không, con hàng này đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi. Ngay lúc này, rõ ràng mức độ quỷ dị của đoàn tàu hỏa này đã vượt qua sự mong đợi quá nhiều, mà tai họa có khả năng xảy đến cũng cao hơn trong tưởng tượng rất nhiều, cho nên hiện tại, rút lui, rời khỏi nơi này từ cửa soát vé, mới là quyết định chính xác nhất.


“Rút.”


Giải Bẩm đồng ý với đề nghị của anh ta, trong tay cầm phiếu, quay người đi tới cửa trạm ở bên cạnh cửa soát vé, đưa vé vào khe cắm, sau đó vé bắn ra từ một khe cửa khác, rào chắn được mở ra, Giả Bẩm trực tiếp đi qua, cả người biến mất ở nơi đó, thật sự không hề dài dòng một chút nào cả.


Mập mạp nhìn Hải thiếu gia, rõ ràng vẫn còn đang do dự, anh ta cắn răng, lập tức cũng rút vé xe ra, nhét vào trong cửa soát vé, sau đó đi qua thanh chắn, cả người lập tức biến mất.


Hải thiếu gia vò vé xe trong tay, anh ta vẫn còn đang do dự, lại xem tình hình, xem thêm chút nữa đi.


Cứ trực tiếp rời đi như vậy, đối với anh ta mà nói, thực sự quá không cam lòng, thực ra anh ta vẫn luôn mong chờ có thể nhận được truyền thừa của chị mình và cả di vật của cô ta nữa, nhưng tình hình trước mắt, và những gì anh ta nghĩ trong lòng, cảm giác có sự chênh lệch thực thực sự quá lớn.


Trước đây, Tô Bạch đã từng trêu đùa anh ta, nói anh ta trông như đang mong đợi chị mình chết hơn, thực ra, sự thật đúng là như vậy đấy.


So với một người chị bình thường đối với mình không lạnh không nóng, không có cách nào chăm sóc được mình, thì có lẽ, cô ta chết rồi, và kế thừa đồ của cô ta, mới là một chuyện có lợi nhất đối với mình, cũng như đối với một thính giả.


Dù sao thì kế thừa đồ vật của người chết, cho dù là đồ của chính chị gái mình, ngay cả khi là đồ mà chị gái mình cố ý để lại cho mình, thì cũng sẽ không được tính là nhân quả, bởi vì chị mình đã chết rồi.


Rốt cuộc, có người cũng từ trong xe lửa đi ra ngoài, hơn nữa còn là ra ngoài một cách lông tóc vô thương.


Nhìn thấy một màn này, Hải thiếu gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, hình như Hải Bẩm và mập mạp đều cẩn thận quá rồi, hơn nữa lúc này, Hải thiếu gia cũng để ý thấy hai người phương Tây đó cũng đã rút vé xe lửa ra, rồi rời đi.


Những người đi ra khỏi đoàn xe lửa, trong tay đều cầm một hoặc là hai con búp bê, liếc mắt quan sát, có đại khái mười mấy người cầm búp bê trong tay, số lượng búp bê nằm ở khoảng hai mươi đến ba mươi con, người tiến vào đầu tiên cướp được nhiều búp bê nhất, mà người tiến vào sau đó, có thể cầm được một con, đã xem như tốt lắm rồi.


Nhưng rất dễ nhận thấy, hai chữ “thất vọng” này đều lộ ra trên gương mặt của bọn họ. Trong xe lửa không có thi thể của đại lão, cũng chẳng có pháp khí của đại lão, mà chỉ có những con búp bê này đặt trên ghế ngồi mà thôi.


Hơn nữa, theo như đám thính giả tự mình quan sát, thì những con búp bê này chỉ có thể miễn cưỡng được coi là một loại pháp khí, nhưng hình như chỉ là một loại pháp khí ảo giác cấp thấp, nó thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để lôi ra làm thế thân. Thứ đồ vật này, bình thường đều là người có thâm niên không dùng đến, tùy tiện ban thưởng cho thính giả cấp thấp.


Mọi người chuẩn bị lâu như vậy, đợi chờ lâu như vậy, mà chỉ cầm được thứ này thôi sao?


Người cầm búp bê cảm thấy không cam lòng, nếu bản thân mình đã có cơ hội là người đầu tiên ăn cua, cũng đủ để chứng minh hôm nay vận may của mình đủ tốt, may mắn ở ngay trên người mình, nhưng tại sao lại chỉ vớ được có mấy con búp bê?


Cảm giác mất mát của những người không cầm cũng dần nguôi ngoai đi, trông thấy bọn họ chỉ cầm được mấy thứ đồ chơi vứt đi này, bản thân mình cũng không tính là chịu thiệt, chỉ có điều, chắc hẳn vẫn còn đồ tốt chứ hả?


Suy nghĩ của con người có đôi khi rất phức tạp, nhưng có đôi khi lại rất đơn giản. Cho dù về phương diện thực lực hay năng lực, thì thính giả có thể được xưng là thần linh, nhưng suy cho cùng, nói về mặt bản tính thì vẫn là con người, đương nhiên, người và thần, thực ra vốn cũng không có sự khác biệt quá lớn về mặt bản tính. Các vị thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại cũng thường xuyên có mâu thuẫn trong gia đình, ở Trung Quốc cũng có chuyện thần thoại Ngưu Lang Chức Nữ và Bảo Liên Đăng đấy thôi.


“Còn có cửa của bốn toa nữa chưa mở!”


Thực ra, khỏi cần đám thính giả này gào lên, thì ánh mắt của những thính giả khác cũng đều rơi lên bốn toa xe chưa mở cửa đó, không, nói một cách chính xác thì bốn toa xe đó rất kỳ quái.


Bởi vì nó không phải không mở cửa, mà là nó hoàn toàn không có cửa.


.


Chương 788

Bình Luận (0)
Comment