Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 789 - Chương 789 Báo Cáo, Có Người Ăn Mảnh! 2

Chương 789

Báo Cáo, Có Người Ăn Mảnh! 2


“Xì… xì…”


Làn da bên ngoài cơ thể của Tô Bạch đang mọc trở lại, môi, mũi và lỗ tai bị gặm cắn cũng đang khôi phục lại vẻ ban đầu vào lúc này, loại cảm giác này hiển nhiên rất đau đớn.


Trước mắt, Tô Bạch vốn đã bị hút hơn phân nửa lượng máu trước đó, lần này sau khi phục hồi thương thế bên ngoài của mình, thật sự đã là nỏ mạnh hết đà. Cả người hắn ngả trên ghế, xung quanh chi chít những cục thịt, cũng may, trước mặt hắn còn có một thanh niên hình người, mặc áo sơ mi đó.


“Có thể nói cho tôi biết tại sao lại vậy không?” Thanh niên mặc áo sơ mi trông có vẻ rất khó hiểu: “Từ hoạt động linh hồn trước đó của anh mà nói, tôi cảm giác được, anh tin vào lời hứa tôi sẽ không giết anh.”


“Cậu vẫn luôn bắt chước con người đúng không?” Tô Bạch hỏi.


Thanh niên áo sơ mi gật đầu.


“Tại sao?”


“Bởi vì con người rất thú vị.” Cậu ta trả lời.


“Vậy tôi thà rằng bị các người ăn, cũng không muốn phá vỡ tấm kính này, có phải cũng rất thú vị hay không?” Tô Bạch hỏi ngược lại.


Thanh niên áo sơ mi trầm ngâm một chút, cuối cùng không thể không gật đầu: “Quả thực… rất thú vị.”


“Nói thế nào nhỉ, con người này của tôi, thực ra rất ích kỷ, tôi làm việc và cân nhắc mọi chuyện, đều xuất phát từ lợi ích của bản thân tôi, thậm chí có đôi khi còn không quan tâm đến lợi ích, mà chỉ muốn bản thân thoải mái, muốn bản thân sảng khoái, và muốn bản thân thỏa mãn mà thôi. Tôi muốn sống tiếp, bởi vì chết là một chuyện rất không có ý nghĩa. Nhưng tôi không biết phải nói thế nào nữa, tôi biết nếu tôi phá vỡ tấm kính này, sau khi các cậu ra ngoài, trời biết các cậu sẽ cắn nuốt bao nhiêu mạng người, thậm chí ngay cả thính giả cao cấp, có khả năng cũng sẽ không thể khống chế được các cậu, thành phố, nông thôn, ha ha. Tôi chỉ cảm thấy rất khó chịu. Trước kia xem phim, cảm thấy cốt truyện vì người trên thế giới mà hy sinh bản thân mình rất máu chó, nhưng khi sự việc xảy ra ngay trước mặt mình, tôi đột nhiên cảm thấy, thực ra mình cũng rất máu chó.”


“Đây là một loại hành động hy sinh bản thân mình, vì sự sinh sôi của đồng tộc, vì sự an toàn của dân tộc, vì sự truyền thừa của dân tộc…” Thanh niên áo sơ mi thử phân tích tâm lý của Tô Bạch.


Những cục thịt xung quanh bắt đầu không kiềm chế được nữa, bọn họ rõ ràng rất thèm khát được uống máu, nếu Tô Bạch không giúp bọn họ phá vỡ tấm kính, vậy vẫn nên ăn sạch hắn thì hơn, ít nhất thì cảm giác khi ăn học thức và linh hồn cũng rất tuyệt vời.


Tô Bạch chỉ vào những cục thịt ở xung quanh: “Bọn họ đang nôn nóng muốn ăn tôi sao?”


Thanh niên áo sơ mi gật đầu: “Đúng vậy, thật xin lỗi, không phải mỗi một đồng tộc nào của tôi cũng thích nghiên cứu con người giống như tôi.”


“Tốt lắm, cậu sống cũng mệt quá quá, còn bọn họ thì lại sống sảng khoái biết bao, tôi ngược lại, rất giống bọn họ.”


Tô Bạch mỉm cười, nhìn những cục thịt ở xung quanh.


“Loại hành động này của anh, căn cứ theo tri thức và ngôn từ mà tôi hấp thụ được để đánh giá, thì chắc hẳn có thể được xưng là… “vĩ đại”, đúng không?”


Thanh niên áo sơ mi vừa hỏi, vừa đứng dậy, cơ thể của cậu ta cũng bắt đầu từ từ kéo dài, rất dễ nhận thấy, sự kiên nhẫn của cậu ta cũng không còn bao nhiêu nữa, câu hỏi này vừa hỏi xong, cũng chính là lúc bữa tối cuối cùng của Leonardo.


Tô Bạch cũng đứng dậy, duỗi tay ra sờ sờ, di động đã bị cắn nát.


“Ha ha, nếu lúc này có một bản nhạc nền thì càng tốt, mà bỏ đi, vĩ đại thì vĩ đại, tuy rằng tôi chưa từng nghĩ mình đến việc, cuối cùng mình sẽ chết đi một cách vĩ đại, nhưng thế này cũng được xem là một loại kiểu chết rất có thể diện rồi. Phải rồi, tôi vẫn còn một yêu cầu, mong rằng cậu nể tình tôi đã ngồi ở nơi này với cậu, để nghiên cứu thảo luận về những chủ đề giống như những câu hỏi ở nhà trẻ lâu như vậy, mà thỏa mãn tôi.”


“Anh nói đi.” Thanh niên áo sơ mi vươn đầu lưỡi, liếm môi mình.


“Cái bao thuốc đó của tôi, bị cậu giữ rồi phải không?” Tô Bạch hỏi.


Thanh niên áo sơ mi sững sờ một chút, rụt cổ lại, sau đó duỗi tay, ngăn cản những cục thịt đang nôn nóng ở xung quanh, trong tay cậu ta xuất hiện một bao thuốc và bật lửa, rồi đưa cho Tô Bạch.


“Tôi biết cậu sẽ giữ thuốc của tôi mà.”


Tô Bạch nhớ thanh niên áo sơ mi đã từng nói với mình, cậu ta không thể nuốt nổi cái cảm giác hút thuốc, bởi vì cậu ta không có cơ thể chân chính.


Tô Bạch cầm một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, dùng bật lửa châm đầu thuốc.


“Đây là nghi thức của anh trước khi chết sao?” Thanh niên áo sơ mi hỏi.


Tô Bạch nhìn bé cưng tò mò này, không biết tại sao, rõ ràng mình sắp bị ăn, nhưng lại cảm thấy mình bị thanh niên áo sơ mi này ăn, so với bị cái thứ quỷ hút máu phương Tây kia ăn, về mức độ tình cảm, vẫn có thể chấp nhận được hơn rất nhiều.


“Không, chỉ là muốn làm màu trước khi chết mà thôi, đợi tôi phun khói thuốc này ra, các người có thể bắt đầu ăn tôi.”


“Cái này cũng giống như việc, anh biết rõ hậu quả của việc từ chối phá cửa kính chính là bị chúng tôi ăn sạch, nhưng vẫn nhịn đau, lợi dụng năng lực huyết thống của mình trước để khôi phục lại làn da và ngũ quan vừa mới bị chúng tôi cắn nuốt đó của mình sao?”


Tô Bạch nghĩ ngợi: “Đại loại thế.”


Sau đó, hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra một làn khói trắng. Khói thuốc còn chưa phun xong.


“Rắc… xoảng…”


Lúc này, cửa sổ xe thủy tinh trực tiếp nát vụn.


Bên ngoài có thính giả lập tức hô lên, mà còn là một thính giả phương Đông nữa, bởi vì cậu ta dùng tiếng Hán: “Mẹ kiếp, có người ăn mảnh, nhanh chân đến trước rồi!”


“…” Tô Bạch.


……


Có đôi khi, có loại thương vong tên là không thể nói, bởi vì ngôn từ đã không có cách nào hình dung được cảm giác của tình cảnh này.


Tô Bạch chậm rãi phun ra nửa hơi thuốc còn lại, nhưng trong thời gian nhả khói, cảnh tượng đã đột nhiên thay đổi.


Không chỉ hắn, mà lúc này, những cục thịt ở trong toa tàu dường như cũng bị niềm hân hoan từ trên trời giáng xuống này đập cho ngơ ngác, cho dù là thanh niên áo sơ mi ngồi ở trên ghế kia, khóe miệng cũng không khỏi giật giật, trong miệng lẩm bẩm:


“Con người… thú vị thật đấy!”


Đúng vậy, thú vị, mà còn là rất thú vị.


“Đi ăn cơm thôi.”


Thanh niên áo sơ mi nhẹ nhàng vung tay, những cục thịt ở trong toa tàu lập tức tỉnh táo, tất cả hò hét, xông ra khỏi cửa sổ xe đã vỡ nát.


Tô Bạch vẫn ngây người ra tại chỗ, đợi sau khi những cục thịt ở trong toa xe đều xông ra ngoài hết, hắn dùng ngón tay dụi tắt điếu thuốc trong lòng bàn tay trong sự ngạc nhiên, sau đó chỉ vào mặt mình: “Không ăn tôi sao?”


Thanh niên áo sơ mi lắc đầu: “Bây giờ xem ra, thức ăn đã không còn thiếu nữa rồi.”


“Ý là tôi đã biến thành con rối của cậu, cậu muốn chơi đùa trước phải không?” Tô Bạch hơi nhíu mày: “Tôi đột nhiên cảm thấy danh dự của tôi đang bị sỉ nhục đấy.”


“Nhưng tôi có thể cảm giác được hoạt động tâm lý của anh, trong lòng anh thực rất vui vẻ về việc mình có thể sống sót, không đến mức phải trở thành thức ăn.” Thanh niên áo sơ mi đứng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe: “Thực ra, tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, bây giờ đồng tộc của tôi đã có được lượng thức ăn vô tận rồi, tôi có thể ích kỷ một chút, đi làm chuyện mà tôi muốn làm.”


Chương 789

Bình Luận (0)
Comment