Chương 790
Phát Thanh, Rất Thú Vị Sao? 1
“Cậu là người lãnh đạo tộc đàn này sao?” Tô Bạch hỏi.
Thanh niên áo sơ mi lắc đầu: “Không phải, chỉ bởi vì bọn họ lười phải suy nghĩ, mà tôi thì lại thích đi làm mấy chuyện không có ý nghĩa này, cho nên, bọn họ thích loại cảm giác này, ăn chính là chuyện mà bọn họ thích làm nhất, ngoại trừ ăn ra, bọn họ không muốn phải phân ra bất cứ tâm tư nào để đi làm chuyện khác. Từ góc độ của con người các anh mà nói, thì tôi là người lãnh đạo của bọn họ, nhưng trên thực tế, tôi là nô lệ của bọn họ, bởi vì địa vị của tôi thấp nhất, cho nên tôi mới phải nhận mệnh đi làm việc như nô lệ, nhất định phải suy nghĩ.”
“Nhưng cậu lại vui vẻ chịu đựng.” Tô Bạch nhún vai: “Người bên ngoài đều phải chết sao?”
“Chỉ sợ là vậy, anh có bạn ở bên ngoài đúng không?” Thanh niên áo sơ mi hỏi: “Nhưng tôi rất xin lỗi, hiện giờ các đồng tộc của tôi đang đối mặt với bữa ăn thịnh soạn đầu tiên khi ra khỏi xe lửa, nên tôi không thể ngăn được, cũng không có cách nào ngăn được.”
Tô Bạch lắc đầu, lại rút một điếu thuốc nữa ra.
“Anh lãng phí thật đấy.” Thanh niên áo sơ mi nói.
“Trước đây khi có tiền, tôi rất ghét loại thuốc lá này, bây giờ từ từ hút lại thành quen, nhưng bởi vì tôi chưa từng trải qua những ngày tháng khổ sở không có tiền mua thuốc lá, cho nên thường thì một điếu tôi cũng chỉ hút vài hơi thôi.” Tô Bạch mỉm cười và giải thích.
“Tôi cần tìm một thân xác.” Thanh niên áo sơ mi nhìn điếu thuốc lá, trên gương mặt lộ ra vẻ ngóng trông.
“Bởi vì hút thuốc sao?” Tô Bạch đột nhiên cảm thấy có hơi dở khóc dở cười: “Mẹ kiếp, thằng nhãi nhà cậu không thể có mục tiêu nào cao hơn một chút hay sao?”
“Đúng vậy, bởi vì hút thuốc đấy, anh chắc hẳn cũng biết rõ, thân xác đối với chúng tôi mà nói, là một loại suy yếu và trói buộc, thậm chí, nó có khả năng sẽ mang đến cái chết cho tôi trong tương lai.”
“Cho nên cậu bằng lòng vì được trải nghiệm cảm giác có cơ thể để hút thuốc, mà thà rằng sức mạnh của bản thân suy yếu, cũng phải tạo ra một tử huyệt và nhược điểm cho mình sao?”
“Cái này rất thú vị, không phải sao? Cũng giống như anh lúc trước, thà rằng để chúng tôi ăn, cũng không muốn bị người phương Tây đó ăn vậy.”
Tô Bạch nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Đúng vậy, rất thú vị, tôi đang nghĩ, nếu giữa chúng ta không phải là mối quan hệ giữa thức ăn và người săn đồ ăn, thì có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
“Nhưng tiếc thay, loại quan hệ này buộc phải tồn tại, cũng mãi mãi không thay đổi.” Thanh niên áo sơ mi thở dài một hơi: “Thực ra, tôi cũng hy vọng có thể trở thành bạn với một con người một cách bình đẳng, và trải nghiệm loại cảm giác đó một chút.”
“Tin tôi đi, sắp bình đẳng rồi.” Tô Bạch nhả ra một vòng tròn khói thuốc, gõ tàn thuốc: “Nhanh thôi, thật sự nhanh lắm.”
“Tôi có thể cảm giác được niềm tin của anh đang mạnh lên.”
Thanh niên áo sơ mi này, nói một cách chính xác thì năng lực có thể dò xét lòng người của chủng tộc này này, thực sự khiến Tô Bạch cảm thấy rất biến thái, nếu mình cũng có thể học được chiêu này thì tốt rồi, như vậy khi giao tiếp với các thính giả, có thể thoải mái hơn nhiều, nhưng loại kỹ năng thiên phú này, phỏng chừng mình muốn cũng chẳng thể có được.
Chà, hình như hiện giờ mình cũng chẳng học được mấy chiêu ma pháp của Huyết tộc…
“Cho nên tôi rất tò mò, rốt cuộc niềm tin của anh tới từ nơi nào?” Thanh niên áo sơ mi hỏi.
Tô Bạch duỗi ngón tay, chỉ lên trời: “Tới từ nó đó.”
“Nó?”
“Các cậu không biết đến sự tồn tại của Phát Thanh sao?” Tô Bạch hỏi.
“Tôi chỉ cảm giác được có một sự tồn tại, sẽ định kỳ đưa một tốp người tới chỗ của chúng tôi, mà tốp người đó thật sự rất đáng sợ, cũng rất mạnh mẽ. Anh không thể giết chết được chúng tôi, thậm chí không thể gây sát thương cho chúng tôi, cũng không phải bởi vì chúng tôi có cơ thể bất tử, mà là vì anh quá yếu. Trên thực tế, nếu người phương Tây kia không bị thương trước đó, vậy cho dù nhân số của chúng tôi có chiếm ưu thế tuyệt đối, thì khi đối mặt với anh ta, cũng không thể làm được gì anh ta. Thế nhưng, thứ đó, ở trong mắt chúng tôi chỉ là một phương tiện giao thông vận chuyển mà thôi, nó thật sự đáng sợ như vậy sao?”
Những lời này của thanh niên áo sơ mi mang đến sự kích thích rất lớn cho Tô Bạch.
Có khả năng, Phát Thanh cố hết sức bồi dưỡng thính giả, thúc đẩy sự lớn mạnh của thính giả bằng phương thức nuôi cổ, sau đó lại đưa thính giả tới khu vực đó, để chống lại sự xâm lăng của kẻ địch bên ngoài chăng?
Nghĩ như vậy, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy hình tượng của Phát Thanh cao lớn hơn rất nhiều.
Trong bầu không khí văn hóa truyền thống Trung Quốc, đặc biệt nhấn mạnh, hy sinh cái tôi vì thành tích của tập thể, trải qua sự phát triển và biến hóa đến ngày nay, đã trở thành hy sinh lợi ích cá thể vì tập thể, chú trọng vào lợi ích của chung, đi chém giết, đi trưởng thành, đi chết, sau đó được tuyển chọn từ trong những cuộc đấu tranh khốc liệt, khiến bọn họ trưởng thành chân chính, hoặc gọi là tinh anh, đi ra ngoài áp chế kẻ địch, bảo vệ sự an nguy của toàn bộ nhân loại.
“Xin lỗi.” Thanh niên áo sơ mi dường như lại nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Tô Bạch, nói: “Trên thực tế, là người của tôi đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu các anh, tiến hành xâm lăng thế giới này của các anh, mà những sự tồn tại ở thế giới đó như chúng tôi, hoàn toàn không có cách nào tới được thế giới của các anh. Lần này sở dĩ có thể đến, là bởi vì có màu da giống với con người như anh, ừm, trong tiếng Hán các anh, chắc hẳn được gọi là người phương Đông nhỉ, bọn họ cố tình để hở phòng tuyến, thả chúng tôi vào trong, mà những người phương Tây vốn nên ngồi ngoan ngoãn trên chuyến tàu hỏa này, lại bị đám người phương Đông đó đánh bị thương nặng. Nếu dựa theo suy nghĩ trong lòng anh vừa rồi, nói đám người đó tới để ngăn chặn sự xâm lăng của những người tới từ vị diện chúng tôi, thì tôi không thể không nghiêm túc nói với anh, rằng nó không phù hợp với hiện thực.”
Tô Bạch nhếch miệng, nói: “Cái đó cũng thú vị thật đấy, vậy mà các cậu lại là người xâm lược, còn chúng tôi thì là bên bị hại.”
Thanh niên áo xanh không để bụng, đáp: “Nhưng trên thực tế, chúng tôi biết rõ một sự thật rằng, đó chính là trong tộc đàn của các anh cũng chỉ có một tốp người đó có năng lực sở hữu sức mạnh mang tính áp đảo vị diện đó của chúng tôi, nhưng về mặt tổng thể tộc đàn các anh, lại nhỏ yếu đến mức khiến tôi cảm thấy đáng sợ. Loại năng lực này của anh, vậy mà cũng có thể xưng là sự tồn tại có thể sánh ngang với thần trong tộc đàn của các anh, điều này khiến tôi thật sự cảm thấy khó tin.”
“Đợi đã.” Tô Bạch giơ tay lên, ý bảo thanh niên áo sơ mi tạm dừng nói trước đã, sau đó nói tiếp: “Tôi đang nói chuyện Phát Thanh với cậu.”