Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 791 - Chương 791 Phát Thanh, Rất Thú Vị Sao? 2

Chương 791

Phát Thanh, Rất Thú Vị Sao? 2


“Phát Thanh?” Thanh niên áo sơ mi hơi nhíu mày: “Là một loại tổ chức truyền thông của con người các anh sao, hay là, anh muốn nói sau khi chúng tôi cắn nuốt, hãy cố hết sức bảo tồn tổ chức truyền thông này? Phát thanh, rất thú vị sao?


Phát Thanh, rất thú vị sao?


Câu hỏi này khiến Tô Bạch lập tức á khẩu không trả lời được.


“Ồ… nói thế nào nhỉ, Phát Thanh quả thực là một sự tồn tại rất thú vị, cái sở thích tồi tệ của nó, quả thực rất mê người.”


Tô Bạch dùng từ “mê người” này, bởi vì đối với hắn mà nói, thế giới chuyện xưa của Phát Thanh mới là thiên đường của loại người như hắn, bằng không, để một tên mắc bệnh cuồng giết người như tên Tô Bạch này, vẫn luôn làm một người bình thường ở trong thế giới hiện thực, thật không biết ngày nào đó hắn thật sự trở thành tội phạm giết người liên hoàn mang tội ác tày trời, bị cảnh sát phát hiện sau đó bắn chết tươi.


Hơn nữa, giết người ở trong thế giới hiện thực, làm sao mà kích thích như ở thế giới chuyện xưa được chứ?


“Ồ, vậy thì tốt, người dẫn chương trình của Phát Thanh đó ở nơi nào, tôi sẽ kêu đồng tộc của tôi không đi ăn anh ta, nếu anh đã nói anh ta thú vị như vậy, vậy tôi cũng muốn gặp anh ta một chút.” Thanh niên áo sơ mi lộ ra vẻ mặt ngóng chờ.


Tô Bạch liếm môi mình, hắn đột nhiên cảm thấy thanh niên áo sơ mi này đã phạm phải một sai lầm rất nguyên tắc.


Đầu tiên là không quan tâm đến chuyện, tại sao đám đại lão phương Đông Lệ Chi đó lại cố tình hại chết tốp đại lão phương Tây này. Cũng không quan tâm tại sao Phát Thanh lại muốn ép con người biến đổi cấu trúc sinh học, sau đó lại coi như không có việc gì mà tạo ra một tốp người đỉnh cấp, ném vào một vị diện khác để đánh bại kẻ địch.


Bây giờ xét riêng, trong tư duy nhận thức của thanh niên áo sơ mi này, Phát Thanh chính là một bộ trưởng vận tải, một tài xế tàu hỏa, chuyên môn phụ trách vận chuyển loại người như Lệ Chi đến vị diện thế giới khác.


Một bộ trưởng vận chuyển, một tài xế, thú vị, quả thực rất thú vị.


Thậm chí bây giờ Tô Bạch còn cảm thấy thật hứng thú, đến mức hắn còn muốn bật cười nữa cơ.


Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy chuyện mình trước đó thà chết chứ không phá vỡ cửa kính thật ngu si, thật đó, muốn ngu bao nhiêu thì ngu bấy nhiêu.


Trước đây mình còn cho rằng tộc đàn của thanh niên áo sơ mi này là kẻ địch xâm lược từ bên ngoài mà đám người Lê Chi liều sống liều chết ở “tiền tuyến” ngăn cản, nhưng thực ra bọn họ lại là bên bị hành hạ.


Trước đây, mình còn cho rằng, tộc đàn này là đối tượng mà Phát Thanh cần phải đề phòng, bọn họ có thể coi thường năng lực và sự uy hiếp của Phát Thanh, cố tình qua đây, mưu đồ vén mở và phá hỏng toàn bộ quy tắc của Phát Thanh đang chấp hành, nhưng trên thực tế, ngay cả Phát Thanh là thứ gì, bọn họ còn chẳng biết nữa là?


Mẹ nó, sớm biết thế này thì mình còn lo lắng con mẹ gì nữa, mình còn vĩ đại cái quái gì.


“Tôi có thể cảm giác được, nội tâm của anh rất phức tạp, rất rối rắm, cũng rất khó diễn tả.” Thanh niên áo sơ mi chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “Đã có mười mấy đồng tộc có thực lực gần bằng anh, bị chúng tôi coi thành thức ăn để ăn rồi, mà đây, mới chỉ là bắt đầu.”


Tô Bạch rít một hơi thuốc thật sâu, rồi lại từ từ nhả khói ra ngoài.


Lần này, hắn thật sự không hề hoang mang một chút nào, đồng thời, còn nói hùa theo: “Cậu nói đúng lắm, đây thật sự mới chỉ là bắt đầu thôi.”


Các thính giả là gì?


Là một lũ liều mạng!


Trên thế giới này, cho dù là đám lính đánh thuê thường xuyên trà trộn vào những khu chiến tranh loạn lạc đó, phỏng chừng ở trước mặt các thính giả, cũng chỉ là người có năng lực kém gặp phải người có năng lực tốt mà thôi, thậm chí dưới sự so sánh thì lính đánh thuê hoàn toàn còn chẳng lên nổi bàn cân.


Trong mắt bọn họ không có pháp luật, bởi vì pháp luật không thể ràng buộc được bọn họ, thứ duy nhất có thể trói buộc bọn họ thực ra lại là Phát Thanh, nhưng Phát Thanh vẫn luôn nằm trong một loại phương thức nuôi rảnh tay như nuôi cổ, mang đến sự tự do rất lớn cho bọn họ, đồng thời cũng là một không gian tìm đường chết rất lớn.


Còn lại bốn toa tàu không cửa.


Thực ra, bốn toa tàu đó chính là những nơi Tô Bạch đã từng đi qua, khu toa ăn, khu toa giường nằm, khu toa ghế mềm và khu toa ghế cứng, những nơi này quả thực không có cửa, bởi vì thứ đang vận chuyển trong mấy toa tàu này cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.


Ngay khi cửa sổ tàu hỏa bị đập bể, đám thính giả xung quanh đều mang theo sự mong đợi, hưng phấn, tò mò, trong mấy toa tàu trước chỉ có một vài con búp bê hoan tượng cấp thấp này, mọi người giống như một đám cá mập ngửi thấy mùi máu tươi thì tập trung lại, nhưng chỉ ném cho mỗi một cái cánh gà, thì ai có thể thỏa mãn được chứ?


Người cầm được búp bê cảm thấy chưa được thỏa chí, ngay cả người chưa lấy được búp bê cũng càng cảm thấy không cam lòng hơn!


Thậm chí, ngay khi đập vỡ cửa sổ tàu, và nhìn thấy bên kia cửa sổ tàu còn có một người đang đứng hút thuốc, khiến cho đám thính giả có mặt ở đó lập tức bùng nổ.


Vậy mà còn có người ăn mảnh ăn đến mức lợi hại như vậy nữa chứ!


Đương nhiên, bọn họ không có khả năng biết được nỗi khổ trong lòng của Tô Bạch lúc này, vụ ăn mảnh này, hắn thật sự không muốn ăn chút nào, tên nào thích ăn thì tên đó cứ ăn đi!


Đám thính giả cũng không kịp tiến vào trong toa, bởi vì thứ trong toa tàu đã không thể chờ được nữa mà định chui ra ngoài, những cục thịt đó đã phát hiện ra thức ăn!


Điều này cũng giống như một đàn dê rừng đá mở một chiếc lồng sắt một cách hết sức phấn khởi, bởi vì thứ đặt ở bên trong đó chính là cỏ khô, nhưng ai biết được, vậy mà trong lồng sắt lại giam đầy sói hoang.


Một đám thính giả đứng ở phía trước nhất, chỉ có số ít hai, ba người nhanh chóng cảnh giác, thân pháp cũng đủ ghê gớm, mới có thể chạy thoát mạng, mà mười mấy người còn lại, trong phút chốc đã bị một đám cục thịt bao vây.


Sức mạnh của bọn họ đập lên người cục thịt, nhưng lại chỉ khiến những những cục thịt ở trên người này trở nên to hơn một chút, hoàn toàn không tạo ra được bất cứ sát thương gì, mà lá chắn phòng thủ của bọn họ, rõ ràng cũng chịu không nổi khi ở trước mặt những cục thịt này, gần như chỉ trong nháy mắt đã có thể bị chúng ăn mòn sạch sẽ.


Rất dứt khoát, rất trực tiếp, cũng thật quá dứt khoát, thật quá trực tiếp.


Loại sợ hãi khi đối mặt với tử vong này, khiến đám thính giả trong phút chốc dường như cảm giác được, mình là người chứ không còn là thần nữa, bởi vì lúc này, thần đang bị thu hoạch!


Chương 791

Bình Luận (0)
Comment