Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 792 - Chương 792 Một Mình Ta Uống Rượu Say... 1

Chương 792

Một Mình Ta Uống Rượu Say... 1


Cũng may, tuy rằng đám thính giả ở nơi này quả thực là một đám ô hợp, tới từ năm châu bốn bể, thậm chí còn có không ít người tới từ phương Tây, nhưng một đám người ô hợp này cũng chia ra cấp bậc, tại thời điểm này, mọi người ngược lại cũng không hoàn toàn sụp đổ đến mức lâm vào trạng thái tâm thần, tuy rằng có người bắt đầu lùi bước, nhưng phần lớn người vẫn sử dụng pháp khí của mình.


Trong lúc nhất thời, các loại đòn tấn công đủ kiểu ồ ạt lao tới, không thể không nói, dưới sự dạy dỗ của Phát Thanh, những người có thể trở thành thính giả thâm niên, thật sự không có người nào là đồ ngu tuyệt đối, mọi người đều biết rõ, trong một trận đánh nhau, số lượng tử vong nhiều nhất, thực ra không phải vào lúc đánh nhau chém giết chính diện, mà là sau khi một bên chạy tán loạn và bị đuổi giết, để lại lưng mình cho kẻ địch, thực ra mới là chuyện ngu không gì bằng được nhất.


Còn có không ít thính giả lôi pháp khí và đồ đằng mượn được từ chỗ của thính giả cao cấp ra, trong lúc nhất thời, trên sân ga rộng lớn và hoang vắng, năng lượng và khí tức tràn ra hỗn loạn, không ngừng càn quét xung quanh, tựa như những chùm pháo hoa rực rỡ và chói mắt được bắn lên bầu trời tối om mù mịt.


Đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp.


“Hành động chẳng có ý nghĩa gì hết.” Thanh niên áo sơ mi mỉm cười: “Quá yếu, quá yếu.”


Tô Bạch gõ tàn thuốc, mãi cho đến hiện tại, Phát Thanh vẫn chưa xuất hiện, mà toàn là thính giả này đang tự mình liều mạng, nhưng Tô Bạch không vội, cũng chẳng hoang mang, bởi vì dựa theo khiếu thẩm mỹ của Phát Thanh, thì nó không thích đích thân tham gia vào trong trận thi đấu quyền anh, mà nó thích cách thức làm màu cao siêu, dần dần để lộ sự bày bố và thiết lập của mình ra ngoài.


Đây chính là cách của Phát Thanh, cũng là thói quen của nó.


Chỉ có điều, mười mấy thính giả bị vây chặn lúc đầu, bây giờ đều biến thành những thi thể đen nhẻm, đám cục thịt đó vừa mới được thả ra ngoài, quả thực vô cùng hưng phấn khi đối mặt với bữa ăn đầu tiên của mình.


“Tôi tin, vẫn sẽ có ý nghĩa.” Tô Bạch chỉnh trang lại quần áo của mình một chút, tuy rằng quần áo của hắn gần như đã chỉ còn lại cái khung tả tơi, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc xé quần áo và áo khoác ngoài xuống, áo khoác từ từ hiện ra, đan thành một bộ đồ mới cho Tô Bạch.


Trước đó khi hắn bị cắn nuốt, đã không triệu hồi áo khoác gió ra, bởi vì hắn cảm thấy làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, lá chắn của đại lão phương Tây đó còn không thể kiên trì được bao nhiêu giây dưới sự cắn nuốt của những cục thịt đó, vậy mình triệu hồi áo khoác gió ra cũng là một loại lãng phí.


Nhưng hiện giờ đã không phải là lãng phí nữa.


Bên ngoài là tiếng đánh nhau và tiếng hò hét mãnh liệt, mà ở trong này, thì lại có một thanh niên đang nhìn vào tấm kính thủy tinh, sửa sang cẩn thận bộ quần áo và tóc mái của mình.


Thanh niên áo sơ mi nhìn hành động như vậy của Tô Bạch, có khả năng, ngay lúc này trong đôi mắt của cậu ta, hành động của Tô Bạch đã vẽ dấu bằng nhau với một thằng “ngu” rồi.


“Bây giờ, tôi có thể lý giải thành, không phải là thú vị, mà là cố tình biểu diễn ở trước mặt tôi, coi đây là thêm điểm sao?” Thanh niên áo sơ mi hỏi.


Tô Bạch chỉ vào chính mình, cười đáp: “Đợi thêm chút đi, rồi nhìn xem, tôi có dự cảm không lâu nữa đâu, cậu nói các cậu được người phương Đông đưa tới nơi này, nhưng tôi có thể nói với cậu một cách rất tận trách rằng, những người ở vị diện của các cậu coi các cậu là người chiến thắng, nhưng thực ra ở nơi này, cũng chỉ là rau bị thái mà thôi.”


Sau khi câu nói này nói ra, Tô Bạch ngược lại không cảm thấy có bao nhiêu vui vẻ, cũng không cảm thấy vẻ vang gì cho cam, mà phần lớn thực ra lại là một loại cay đắng và bất đắc dĩ.


“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi sẽ là người đầu tiên ăn anh.” Thanh niên áo sơ mi lắc đầu: “Bởi vì tôi cảm thấy, thế này chẳng thú vị gì cả, mà anh cũng đã không còn thú vị nữa.”


“Cứ đợi tiếp mà xem đi, không biết đến lúc đó là ai ăn ai đâu nhé.” Tô Bạch chỉnh sửa xong quần áo, chậm rãi nhảy ra khỏi cửa sổ, khi đang nhảy ra, hắn quay đầu nhìn về phía thanh niên áo xanh: “Cùng nhau ra ngoài đi, cậu không đứng ở bên cạnh tôi, tôi sợ sẽ bị đồng tộc của cậu ăn sạch mất.”


“Hóa ra anh cũng biết sợ à.” Thanh niên áo sơ mi dường như phát hiện ra được một chuyện rất thú vị.


“Cậu có thể nhìn thấy nội tâm của tôi, thực ra cậu chắc hẳn phải biết, ngay từ đầu tôi vẫn luôn sợ hãi rồi.”


Tô Bạch chui ra khỏi tàu hỏa, thanh niên áo sơ mi hóa thành một cục thịt dài, trôi nổi ở bên cạnh hắn.


“Tôi cũng hơi đói rồi.”


Rất dễ nhận thấy, đối diện với uống máu, thanh niên áo sơ mi cũng rất thèm khát.


“Người anh em, nghe tôi khuyên một câu, đợi chút nữa đi.” Tô Bạch đề nghị.


Thanh niên áo sơ mi quay đầu qua, nhìn Tô Bạch mới vẻ mặt thù hằn: “Tôi cảm thấy loại nhẫn nại này rất không thú vị, nếu tôi không đợi được kỳ tích mà anh nói, vậy kết cục của anh sẽ rất thê thảm đấy.”


Tô Bạch duỗi tay, khoác lên người thanh niên áo sơ mi, xúc cảm mà cục thịt này mang đến cứ là lạ, nhầy nhầy, nhưng lại giống như đang ôm một bé tằm cưng to lớn, cũng không tệ cho lắm.


Chỉ có điều, Tô Bạch dường như đã quên mất một chuyện, có thể là hắn không để ý đến, mà cũng có khả năng là vì trước đó liên tục trải qua quá nhiều biến cố lớn, khiến hắn có hơi tê dại.


Đó chính là lúc này, đang có hơn bảy mươi thính giả, đang chống lại những cục thịt này, không ngừng có thính giả chết đi, hơn nữa đám cục thịt còn hình thành một loại vòng vây, trực tiếp chặn chết đường ra khỏi trạm.


Mà ngay khi những thính giả này đang ra sức chém giết những cục thịt này, vì sự sinh tồn của mình. Ngay khi những thính giả này đang đấu tranh với loại sinh vật chưa biết đến, mà chỉ có loại đám đại lão cấp bậc như Lệ Chi mới có thể giải quyết được, để mình không bị biến thành thức ăn. Ngay khi tất cả mọi người đều đang nhao nhao rơi vào trong cơn khủng hoảng dưới sự sợ hãi và áp bức, thì bọn họ nhìn thấy một người.


Một người mặc áo khoác gió, đang đứng ở nơi đó, trong tay ôm một cục thịt đáng sợ, và đang... mỉm cười!


...


“Thời gian đã lâu quá rồi, bọn họ đã chết ba mươi người rồi.” Thanh niên áo sơ mi đã hơi không kiềm chế được nữa.


“Sắp rồi, chắc hẳn sắp rồi, đây đều là củ cải trắng mà Phát Thanh nuôi, nó không có khả năng cam lòng để tất cả bọn họ bị nhổ sạch đâu.” Tô Bạch nói một cách rất chắc chắn.


Lúc này, một thính giả cường hóa thích khách phương Đông dựa vào thân hình của mình để nhảy ra khỏi vòng vây, chạy ra ngoài, nhưng những cục thịt này dường như rất mẫn cảm với sóng dao động không gian, vậy mà lại khiến cho phương hướng của thích khách này đảo ngược thông qua việc cưỡng chế dồn nén không gian, thích khách đó buộc phải đổi hướng, xuất hiện trước mặt Tô Bạch, tới gần chỗ xe lửa.


Chương 792

Bình Luận (0)
Comment