Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 794 - Chương 794 Thân Phận Của Thích Khách 1

Chương 794

Thân Phận Của Thích Khách 1


Thế nhưng, không muốn suy nghĩ, không thích suy nghĩ, không có nghĩa là bọn họ lười, cũng không có nghĩa bọn họ ngu xuẩn, trên thực tế, mỗi một tộc đàn có thể tiến hóa đến thứ tự đỉnh cao nhất trong một vị diện thế giới, chắc chắn đã chứng minh được sự ưu tú của tộc đàn này. Bọn họ thực ra cũng được xem là đã tiến hóa bản thân đến một loại khả năng tuy không thể tính là hoàn mỹ, nhưng cũng đã đến một mức độ đủ sinh tồn ổn định trong thế giới vị diện đó mới dừng lại, gene của bản thân, cũng nói lên sự xuất sắc của bọn họ.


Cho nên, vào lúc này, toàn bộ cục thịt đều cảm giác được một loại nguy cơ, một loại cảm giác nguy cơ khiến tất cả bọn họ đều bắt đầu sợ hãi trong nháy mắt.


Một bàn tay của Tô Bạch ôm thanh niên áo sơ mi, ngay lúc này, hắn có thể cảm giác được “cục thịt” thanh niên áo sơ mi này đang không ngừng run rẩy.


“Có phải rất thú vị không?” Tô Bạch ghé sát mặt mình tới bên cục thịt thanh niên áo sơ mi này, nhẹ giọng hỏi, cảm giác giống như khi hai bên vừa mới gặp nhau, thanh niên áo sơ mi đã đặt cằm mình lên bả vai của Tô Bạch và nói chuyện.


“Tôi còn nhớ cậu từng nói, mối quan hệ giữa thức ăn và kẻ săn mồi giữa chúng ta sẽ mãi mãi không thay đổi, nhưng bây giờ, hình như có hơi không đúng nữa rồi, nói cách khác, bây giờ cậu có cảm thấy hứng thú không?”


Thanh niên áo sơ mi hoàn toàn không kịp đáp lại lời trêu chọc của hắn, bởi vì khi hai mươi mấy con búp bê bắt đầu xoay tròn giữa không trung, và phát ra những tiếng tạp âm chói tai, thì những cục thịt ở bên dưới đã không có cách nào chấp nhận được đòn tấn công này, mà bắt đầu không ngừng trở nên to hơn, to hơn và to hơn nữa, nhưng làn da của bọn họ cũng dần dần trở nên càng lúc càng trong suốt.


Những cục thịt muốn động, nhưng lại không động được, chỉ có thể ở nguyên tại chỗ, nhìn cơ thể của mình phồng lên như quả bóng bay, những làn sóng dao động năng lượng và khí tức dập dờn bay ra.


“Sắp nổ tung rồi, đi!”


Người có thâm niên đã chết khoảng chừng ba mươi, chỉ còn lại tầm sáu mươi người nữa, những người này cũng mang theo vết thương trên người, trước đó chống trả cũng rất khổ cực, nhưng mọi người đều là tinh anh, biết những con búp bê trước đó, cảm giác như không hề có tác dụng gì đối với mình, đã bị kích hoạt sau khi hấp thụ máu của những người có thâm niên đã chết, hiện giờ, những con búp bê này chính là những lá bùa đòi mạng những cục thịt đáng sợ kia!


Thế nhưng, môt khi chúng nổ tung, sân ga rộng rãi và hoang vắng này chắc chắn cũng sẽ bị san phẳng, lại thêm những cục thịt đó không có cách nào nhúc nhích được, hiển nhiên cũng chẳng thể nào tấn công, vị trí thông ra phía cửa trạm ra vốn bị bọn họ chặn kín cũng lập tức được mở thông.


Những thính giả có thâm niên này hiển nhiên không bằng lòng ở lại nơi này bị nổ bét nhè cũng mấy thứ buồn nôn đó rồi chôn theo cùng, mà lập tức cầm vé tàu hỏa của mình chạy về trạm soát vé của trạm xe lửa đó.


Sân ga này và trạm xe lửa Thượng Hải ở bên ngoài nằm ở hai không gian khác nhau, ít nhất cũng có vết nứt không gian hoặc là không gian biến dạng, cho nên không cần phải lo lắng cú nổ mạnh ở nơi này sẽ ảnh hưởng đến trạm xe lửa Thượng Hải.


Lại càng có mười mấy thính giả có thâm niên khác, vậy mà lại không nôn nóng chạy trốn, mà là đi vòng qua đó, nhặt lấy một vài pháp khí và đồ vật của những thính giả đã chết kia rồi mới đi, phải biết rằng, những cục thịt này đang nằm ở trạng thái có thể nổ tung bất cứ lúc nào.


Một màn này, xem như cũng đã thể hiện một cách vô cùng tinh tế bản tính của thính giả có thâm niên.


“Tôi cảm thấy… đau đớn quá.”


Giọng nói của thanh niên áo sơ mi không ngừng truyền tới, cậu ta rất đau đớn, bởi vì cậu ta cũng đang phình to lên, lúc này, cậu ta đã không còn là cục thịt dáng dài nữa, mà biến thành một khinh khí cầu to lớn.


“Cậu còn cảm thấy thú vị nữa không?” Tô Bạch không vội vàng rời đi, cũng không nôn nóng chạy trốn, nói thực, mình có thể sống được đến hiện tại, vẫn là nhờ vào thanh niên áo sơ mi muốn bắt chước con người này, không có cậu ta, thì mình chắc chắn đã bị ăn sạch.


Bây giờ đã rất rõ ràng rồi, thủ đoạn được sắp xếp từ đầu của Phát Thanh đã ứng nghiệm vào lúc này, những cục thịt đáng sợ này kết thúc trò chơi chỉ là vấn đề thời gian, nhưng Tô Bạch cảm thấy mình vẫn nên nói thêm vài câu với cậu ta.


Lối suy nghĩ của người mắc bệnh tâm thần quả thực rất khó khiến người ta hiểu được, bởi vì quan điểm lợi nhuận của bọn họ vượt qua lối suy nghĩ của con người bình thường.


Nói cách khác, thực ra thanh niên áo sơ mi này, cũng tương đương với một kẻ lạc loài trong đống cục thịt kia, cậu ta bị ép phải suy nghĩ, nhưng ở một phương diện khác, thực ra cậu ta đang chủ động bắt chước và học theo loài người, bởi vì cậu ta cảm thấy rất thú vị.


Mà hai chữ thú vị này, có đôi khi lại là quyền tự quyết nguyên thủy nhất vượt qua toàn bộ tác động về quan điểm lợi ích.


“Anh đi... đi...” Đôi mắt của thanh niên áo sơ mi đã trở nên mơ hồ, thậm chí cũng không thể nghe được rõ ràng giọng nói của cậu ta nữa: “Cái chết... thực ra... không hề thú vị một chút nào cả...”


“Người anh em, nói thật, cảm ơn cậu nhiều.” Tô Bạch nhẹ nhàng vỗ lên quả cầu to lớn ở trước mặt mình.


“Ôi... anh mà vỗ... nổ tôi... thì anh cũng chết... đó...”


Tô Bạch mỉm cười, vẫy tay tạm biệt, nhưng sau khi đi được hai bước, hắn lại dừng lại, rút toàn bộ điếu thuốc trong bao thuốc lá trên người mình ra, rồi lấy bật lửa ra châm lửa toàn bộ, dựng thẳng lên trên bao thuốc lá.


Đáng tiếc, cậu ta vẫn không có cơ thể, nên vẫn không có cách nào hút thuốc được.


Tô Bạch lôi vé xe lửa của mình ra, hắn rất bình tĩnh, đi về phía cửa ra mà không hề hoang mang một chút nào.


Bởi vì kinh nghiệm lần này của hắn khác hẳn với những thính giả chưa tiến vào trong chuyến tàu hỏa đó, cho nên hắn biết rõ, những chuyện này đều được Phát Thanh vạch kế hoạch sẵn rồi, khi số người có thâm niên chết đủ, máu tươi của bọn họ mới có thể kích hoạt búp bê, một khi búp bê bị kích hoạt, thì những cục thịt đó cũng chấm dứt, nhưng mỗi một người có thâm nên đều là củ cải trắng của Phát Thanh, sau khi đủ để kích hoạt búp bê, Phát Thanh chắc hẳn không nỡ tiếp tục để người có thâm niên hy sinh nữa.


Tô Bạch nắm chắc được góc độ này và điểm này, cho nên khi hắn từ phía xe lửa đi đến cửa soát vé, cũng vẫn bình tĩnh như cũ, nhặt một vài thứ của những thính giả đã chết, đây đều là những đồ vật nhỏ, nhưng hắn cũng không dám ở lại quá lâu, bởi vì Phát Thanh cũng không để ý đến việc thật sự thuận tay cho nổ chết một con hàng đã cho thể diện mà lại không cần đó.


Trong nháy mắt cả người bước qua thanh chắn và biến mất, hắn cảm giác được phía sau mình truyền tới một làn sóng nổ lớn.


Chương 794

Bình Luận (0)
Comment