Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 795 - Chương 795 Thân Phận Của Thích Khách 2

Chương 795

Thân Phận Của Thích Khách 2


“Ầm!”


Ở cửa ra của trạm, dòng người bắt đầu di chuyển, rất nhiều hành khách đang đi ra từ nơi này, kéo theo hành lý, dẫn trẻ con, nhộn nhịp náo nhiệt.


Trong lúc nhất thời, dường như đã trải qua mấy đời.


Mập mạp và Giải Bẩm đứng ở cửa ra trạm, khi trông thấy Tô Bạch đi ra, mập mạp gần như kích động chạy tới, thụi một cú vào ngực hắn.


“Nghe Hải thiếu gia nói cậu vẫn chưa chết, tôi thật sự mừng quá.”


Tô Bạch gật đầu, đẩy bé cưng một trăm năm mươi ký đang có ý đồ muốn ôm mình này ra, lúc này, di động lại vang lên, còn là di động của thích khách kia nữa.


Tô Bạch lôi di động ra, liếc mắt nhìn một cái, là một tin nhắn.


“Đại sư Vương Lâm, vừa rồi biết được tin về cái chết của anh, tôi cảm thấy rất bất an, sự dạy dỗ và ân đức của anh, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng, tuy rằng xã hội không chấp nhận anh, nhưng tôi biết rõ sự vĩ đại của anh.”


Cho dù thính giả đã chết ở trong thế giới hiện thực cũng sẽ được Phát Thanh sắp xếp cho một cách chết không gây nên sóng gió ở trong xã hội, bạn bè thân thiết của anh ta và tất cả những mối quan hệ xã hội đều sẽ cho rằng anh ta chết bình thường.


Tên đề của mẩu tin nhắn này lại còn là một cái tên của minh tinh, cũng không biết là thật hay giả nữa.


Nhưng, ngay sau đó, Tô Bạch dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.


Vương Lâm, sao cái tên này lại quen thuộc như vậy nhỉ?


Hắn lại nhớ tới gương mặt của người thích khách cường hóa đó, quả nhiên có hơi quen mắt, hình như thật sự đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.


“Mập mạp này, Vương Lâm là ai thế?” Tô Bạch nhìn về phía mập mạp và hỏi.


“Ồ, đó là một khí công đại sư, đã lừa cho rất nhiều ông to bà lớn, nhà giàu có và minh tinh coi anh ta là thần tiên mà sùng bái, tôi vừa ở ngoài này lướt weibo, phát hiện ra hình như anh ta vừa mới chết vì bệnh, còn đang dấy lên không ít ồn ào và tranh cãi đây này.”


…..


Chuyện về vị thích khách cường hóa đó, chỉ là một bản nhạc đệm, đối với Tô Bạch mà nói, mình còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, ít nhất thì hiện tại có một vấn đề rất lớn cần mình phải đi đối mặt.


Ví dụ như, khi ba người mình, mập mạp và Giải Bẩm sắp ra ngoài cửa nhà ga, lại nhìn thấy bên ngoài tập trung một đám người, khoảng chừng ba mươi người.


“Nghe nói cậu ở trong đó rất uy phong.” Mập mạp bước đi tới bên cạnh Tô Bạch, nói lời trêu chọc: “Sau khi trở về từ từ nói với tôi, sau khi cậu rơi xuống khỏi tàu hỏa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Lúc này, Giải Bẩm mỉm cười, bảo: “Có thể trở về trước đã rồi nói sau.”


Mập mạp bĩu môi, không cho là đúng.


Ba mươi mấy thính giả, trên người đều mang theo vết thương nghiêm trọng, bên người bày trận pháp phòng ngừa những người bình thường ở gần đó chú ý đến bọn họ.


Một bộ phận thính giả chắc hẳn đã rời đi, nhưng vẫn còn một phần muốn ở lại nơi này đòi một lời giải thích. Bởi vì trước đó, khi đám người này bị một đám sinh vật cục thịt đáng sợ bao vây, thì Tô Bạch lại đứng ở bên cạnh một cục thịt không giống đám kia, lặng lẽ nhìn tất cả.


Thay vì nói khi ấy hắn giống một người đứng xem, còn chẳng bằng nói Tô Bạch lại càng giống một bàn tay phía sau màn hơn, là hắn đã chỉ đạo và khống chế những cục thịt này tiến hành tấn công đám thính giả có thâm niên.


Tô Bạch cố tình để ý một chút, phát hiện ra đám người Sophie và Hải thiếu gia cũng không ở trong tốp người này.


“Đại Bạch, xem bọn họ hiện tại thê thảm cỡ nào, bây giờ tôi cảm thấy rất may mắn vì trước đó mình đã sớm rời đi, cậu không nhìn thấy bộ dáng của Hải thiếu gia khi ra ngoài đâu, một cánh tay bị gặm như tổ ong vò vẽ, làn da nửa gương mặt cũng mất sạch, mẹ nó chứ, một đám tiến vào thì áo mũ chỉnh tề mà khi đi ra lại như một lũ thây ma vừa xổng chuồng vậy.”


Nếu lúc ấy mập mạp ở lại sân ga, vậy dựa theo tỉ lệ mà Phát Thanh định ra, đại khái cần máu tươi của ba mươi thính giả mới có thể kích hoạt những con búp bê kia, cho nên nếu mập mạp ở lại nơi đó, trong không đến một trăm thính giả, anh ta đại khái có xác suất một phần ba mươi sẽ chết, trở thành... tế phẩm kích hoạt những con búp bê kia.


Đương nhiên, ở đây vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như tại sao đám người Lệ Chi lại cố ý tới đây một chuyến này, hơn nữa còn suýt chút nữa hại chết Hải thiếu gia, ngoài ra, tại sao Phát Thanh lại muốn bày ra một quy luật như vậy, nếu như Phát Thanh muốn, thực ra những cục thịt này hoàn toàn không có khả năng gây ra được sát thương gì cho thính giả, bởi vì Phát Thanh hoàn toàn có thể không bán vé.


Nói cách khác, đây chỉ là một lần đánh cờ giữa Phát Thanh với đám người Lệ Chi và thấy chiêu thì hủy chiêu, mà ba mươi thính giả có thâm niên đã chết thảm kia, lại chính là vật hy sinh của đôi bên.


Nhưng sự việc đã phát sinh rồi, lúc này, có nghĩ ngợi về những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả, hơn nữa, hiện tại Tô Bạch khá yếu ớt, trước thì bị đại lão phương Tây đó rút hơn phân nửa lượng máu, sau đó lại bị đống cục thịt đó gặm nhấm, hiện giờ hắn có thể đứng ở nói này, nói chuyện và đi đường một cách bình thường, thực ra đã xem như một loại cực hạn rồi.


Hơn nữa, sự suy yếu trên cơ thể vẫn chỉ là thứ yếu, mấu chốt là sự mệt mỏi về mặt tâm hồn, mà những chuyện xảy ra sau khi rớt khỏi tàu hỏa mang lại, mới là điều khó chịu nhất.


Đối mặt với những thính giả đứng ở cửa, Tô Bạch không hề để ý tới một chút nào, hắn chỉ mỉm cười đi thẳng ra ngoài, mập mạp và Giải Bẩm đứng ở bên cạnh hắn, ba người bước ra ngoài một cách công khai như vậy.


Đợi đến khi ra đến bên ngoài, và lên xe của Giải Bẩm, mập mạp ngồi vào ghế phụ lái mới xem như thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Móa nó, sợ chết bé cưng rồi, còn tưởng sắp đánh một trận rồi chứ.”


“Thứ nhất, bọn họ đều đã bị thương nặng, thứ hai, bản thân bọn họ cũng không chắc chắn Tô Bạch có quan hệ nhân quả trực tiếp với chuyện trước đó hay không. Thứ ba, bọn họ rất kiêng dè Tô Bạch. Cho nên không có người nào trong số bọn họ dám ra mặt, cũng cảm thấy không cần thiết phải ra mặt.”


Giải Bẩm vừa lái xe vừa phân tích, đồng thời anh ta cũng thông qua kính chiếu hậu, nhìn Tô Bạch ngồi dựa lưng lên ghế và híp mắt lại, hỏi: “Ở đây tôi có một ít đan dược bổ sung khí huyết, đến lúc đó sẽ đưa cho cậu, đợi cậu khôi phục lại rồi, có thể kể lại sự việc đã phát sinh ở trong đó một cách cụ thể cho tôi.”


Rất dễ nhận thấy, cho dù là mập mạp hay là Giải Bẩm, đều rất tò mò về chuyện đã xảy ra sau khi Tô Bạch rớt xuống khỏi tàu hỏa.


“Đại Bạch, Hải thiếu giải vừa rồi gửi tin nhắn wechat cho tôi, hỏi tôi cậu đã ra ngoài hay chưa, tôi nói với cậu ta rằng cậu đã ra ngoài rồi, cậu ta nói tối nay sẽ tới tìm chúng ta.” Mập mạp nói với Tô Bạch.


Chương 795

Bình Luận (0)
Comment