Chương 796
Bộ Da Chui Ra Từ Trong Xe Lửa
“Tôi cần nghỉ ngơi.” Tô Bạch liếc mắt nhìn Giải Bẩm trước, bảo: “Chuyện đã giao hẹn với anh lúc trước, còn phải phụ thuộc vào tình trạng nghỉ ngơi hồi phục của tôi để quyết định xem có thể tiếp tục hay không, bởi vì tôi cảm thấy ông chủ của anh, chắc chắn sẽ trở về rất nhanh sau khi sự việc này kết thúc.”
“Cậu ta không dám trở về sớm như vậy đâu.” Giải Bẩm nói một cách rất chắc chắn, rất dễ nhận thấy, thân là một người thân cận nhất với Lương Sâm, anh ta hiển nhiên biết rõ nỗi sợ hãi của ông chủ nhà mình với Phát Thanh nhất. Không đến lúc an toàn tuyệt đối, thì ông chủ nhà mình chắc chắn sẽ không dám trở về Thượng Hải đâu, cho nên Tô Bạch có đủ thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục.
“Về phần Hải thiếu gia, nếu cậu ta muốn tới thì cứ tới, nhưng tôi không đảm bảo mình có gặp cậu ta hay không.” Tô Bạch ngược lại không phải đang ra vẻ gây khó dễ gì, mà là nói thật lòng, hiện giờ hắn thật sự cần phải nghỉ ngơi, hắn muốn nằm trên giường ngủ một giấc thật đã đời.
Loại cảm giác bị một đám cục thịt bao vây rồi cùng gặm nhấm, loại cảm giác tiến vào trong ảo cảnh của đại lão phương Tây, và kiểu nằm trên xe lửa sau đó ngã xuống một cách điên cuồng mà choáng váng, khiến cho Tô Bạch hiện giờ cho dù đã ra khỏi nhà ga tàu hỏa, cho dù đã ngồi ở trong xe, cho dù đã sắp về đến nhà, nhưng vẫn có một loại cảm giác cực kỳ không chân thực như cũ, cũng giống như một người khi bị chìm trong nước thật lâu, vừa mới lên bờ sẽ có một loại ảo giác “mất trọng lực” vậy.
“Cậu từ từ nghỉ ngơi đi.” Mập mạp nói.
Rất nhanh, đã đến nhà lão Phương rồi, Giải Bẩm không xuống xe, cũng không có ý định tiến vào trong ngồi, sau khi thả hai người mập mạp và Tô Bạch xuống, cũng rời đi ngay.
Tô Bạch và mập mạp cùng nhau đi vào nhà, thằng nhóc kia đang nằm trên thảm trải sàn đọc truyện cổ tích, cậu bé có rất nhiều cuốn truyện cổ tích, đều là mập mạp mua cho, bởi vì mập mạp phát hiện ra trí tuệ của thằng nhóc này khá cao, vậy mà cũng đọc hiểu được tranh liên hoàn, cho nên mập mạp dứt khoát mua hơn trăm quyển đặt ở trong nhà cho cậu bé đọc.
Có đôi khi anh ta cũng sẽ nói thầm, nhìn con nhà người ta được nuôi dưỡng kìa, thật đỡ lo biết bao, chính bản thân anh ta ngay cả suy nghĩ nối dõi tông đường cũng chẳng có.
Không so sánh thì sẽ không tổn thương, lỡ như sau này mình có con, mập mạp phỏng chừng sẽ cảm thấy đứa con trai này của mình sao lại ngu thế hả giời, quả thật là ngu không chịu được…
Tô Bạch vào phòng tắm trước tiên, tắm một cái, cọ rửa sạch máu dính trên người, sau đó quấn khăn tắm, đứng ở cửa phòng ngủ của mình, hắn nghĩ ngợi một chút, rồi vẫn xoay người đi vào trong phòng ngủ của hòa thượng kia.
Hòa thượng nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích.
Nhưng không biết tại sao, mùi gỗ đàn hương ở trong phòng của tên hòa thượng đó lại thực dễ ngửi, mọi người đều biết, gỗ đàn hương có hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần. Nên lúc này, Tô Bạch dứt khoát ngồi trên sàn nhà, dựa vào vách tường phòng ngủ của hòa thượng, cứ như ngồi như nằm như vậy, rồi nhắm mắt lại.
Rất nhanh, hắn đã tiến vào trong giấc mộng.
“Anh nói xem, có phải Phát Thanh rất thú vị hay không?”
Trong mơ, Tô Bạch dường như nghe thấy giọng nói của một người, người đó là thanh niên áo sơ mi, một người không có tên, bởi vì đối phương cũng không cần tên.
“Đúng vậy, rất thú vị.” Tô Bạch đáp: “Không phải cậu đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi đã chết rồi.” Giọng nói của thanh niên áo sơ mi lại biến mất.
Giấc mơ cũng kết thúc, nhưng Tô Bạch vẫn chìm trong giấc ngủ say.
“Nào, tối nay bàn gia sẽ xào mấy món cay Tứ Xuyên, e là không được ngon như ba nhóc làm, nhưng ta thay đổi khẩu vị chút cũng được mà nhỉ.”
Mập mạp bày mấy món ăn lên bàn, ôm thằng nhóc kia trong lòng mình, vừa đút cho cậu bé ăn, vừa tự mình ăn.
Tô Bạch vẫn còn đang nghỉ ngơi, mập mạp cũng không đi làm phiền hắn.
Trong lòng mỗi một người đều có một chỗ mềm yếu của riêng mình, chính như trên thế giới này, không có bất cứ một sự vật nào tuyệt đối, cho dù là người có xấu xa đến đâu, cũng không có khả năng một ngày suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, hoặc là đang làm chuyện xấu, hoặc là đang chuẩn bị làm chuyện xấu.
Thời gian ở chung với thằng nhóc càng lâu, mập mạp cũng càng lúc càng hiểu được lý do tại sao lúc đầu, Tô Bạch lại muốn nuôi dưỡng cậu bé, khi ở trong nhà, có thể chơi đùa và cưng nựng một đứa trẻ thông minh, lại còn ngây thơ đáng yêu, quả thực cũng là một loại hưởng thụ.
Ít nhất thì mập mạp rất khó mà tưởng tượng được, nếu thằng nhóc không xuất hiện trong cuộc sống của Tô Bạch, vậy hắn sẽ biến thành cái dạng gì nữa. Một người bệnh tâm thần không có một chút kỷ niệm hay vướng bận gì, nghĩ thôi cũng cảm thấy đau răng rồi.
Một béo một bé ăn xong cơm, mập mạp đặt thằng nhóc lên thảm trải sàn.
“Một mình nhóc chơi một lúc đi, bàn gia đi thu dọn chén đũa một chút đã.”
Mập mạp nói xong, bưng bát bữa vào trong phòng bếp.
Thằng nhóc ở trên thảm trải sàn nhìn trái nhìn phải, sau đó chu cái miệng: “Ba ba… ba ba…”
Sau đó, thằng nhóc bắt đầu bò từ phòng khách về phía phòng ngủ. Tuy rằng hiện giờ cậu bé đã miễn cưỡng học được cách đi đứng, nhưng cậu bé vẫn cảm thấy bò khá là thoải mái, không có mệt như vậy.
Thằng nhóc dường như có thể cảm giác được vị trí mà Tô Bạch đang ở, cậu bé trực tiếp bò qua phòng ngủ của mình và Tô Bạch, tới cửa phòng ngủ của hòa thượng, nhìn thấy Tô Bạch đang ngồi dựa vào vào vách tường ngủ say.
“Ba ba… ba ba…”
Thằng nhóc nhỏ giọng gọi, sau đó cẩn thận bò tới bên cạnh hắn.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt lên bả vai của Tô Bạch rồi xoa bóp, cậu bé có thể nhìn ra được Tô Bạch rất mệt, thật sự rất mệt.
Chỉ có điều, ngay sau đó, cậu bé đột nhiên mở to hai mắt nhìn, miệng cũng hơi mở ra, bởi vì trên người Tô Bạch chỉ quấn một cái khăn tắm, cho nên làn da trên cánh tay hoàn toàn lộ ra ngoài, mà nơi thằng nhóc vừa mới xoa bóp, vậy mà lại khiến một mảng da từ từ nổi lên khỏi cánh tay của hắn.
Mà miếng da này rất yếu ớt, không ngừng nhúc nhích nhẹ nhàng, nó không dám kích động đến Tô Bạch, cho nên rõ ràng vô cùng cẩn thận, nếu như lúc này có thể cầm một cái kính lúp để soi, có thể phát hiện ra kết cấu của miếng da này, rất giống với thủy tinh thể ngưng kết ra từ trên cơ thể của đại lão thính giả phương Tây, sau khi bị những cục thịt đó cắn nuốt, thậm chí có thể nói là gần như không khác biệt.
Thằng nhóc trừng to mắt há hốc mồm nhìn tất cả những thứ này. Cậu bé cảm thấy, ôi xong, gặp rắc rối rồi, đáng sợ quá đi mất. Vậy mà mình lại chà rớt mảng da của cha mình rồi…