Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 797 - Chương 797 Khao Khát Mùi Vị Của Máu Tươi 1

Chương 797

Khao Khát Mùi Vị Của Máu Tươi 1


Cậu bé nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ tóm miếng da đó, dán nó lên cánh tay phải của Tô Bạch, sau đó bắt đầu thổi hơi lên trên, không ngừng nhẹ nhàng xoa nắn, muốn ấn miếng da đó về cho cha mình.


Miếng da đó đang phản kháng cũng đang giãy giụa. Nhưng mỗi lần thằng nhóc hà hơi, lại dường như khiến sự phản kháng của nó yếu đi một chút. Sau đó cùng với bàn tay của thằng nhóc không ngừng xoa nắn, vậy mà miếng da đó lại dần dần dung nhập vào cánh tay phải của Tô Bạch.


Tô Bạch không biết giấc ngủ này của mình đại khái đã ngủ bao lâu, nhưng khi mình từ từ mở mắt đã là đêm khuya, trong phòng ngủ của hòa thượng có một chiếc đồng hồ điện tử treo tường, phía trên hiển thị ngày.


“Vậy mà đã ngủ hai ngày hai đêm rồi…”


Bản thân Tô Bạch có hơi ngạc nhiên, trên người vẫn quấn chiếc khăn tắm đó, rõ ràng, mập mạp không hề tới quấy rầy mình nghỉ ngơi và hồi phục.


Hắn đứng dậy, cảm giác cơ thể vốn yếu ớt và tinh thần uể oải của mình đã hồi phục lại không ít. Tuy không phải là thời kỳ hưng thịnh, nhưng ít nhất cũng đã thoát ra khỏi trạng thái suy yếu khi vừa mới ra khỏi trạm xe lửa, trên người cũng đã có một chút sức lực.


Tô Bạch đi ra khỏi phòng ngủ của hòa thượng, hắn nhìn thấy trong phòng ngủ của mình, thằng nhóc đang ôm Cát Tường ngủ say, hắn không làm phiền cậu bé, mà một mình đi tới phòng khách.


Hắn có hơi đói bụng rồi.


Tô Bạch mở tủ lạnh ra, thức ăn bên trong tủ lạnh không thiếu, nhưng hắn lại không hề có một chút hứng thú nào, loại cảm giác đói khát này tới từ sự thèm khát máu tươi, trước đó hắn mất máu quả thực quá nhiều, loại cảm giác máu bị rút đi đó đối với hắn mà nói, thực sự là một cơn ác mộng.


Hắn lắc đầu, lôi một bình nước chanh ra, mở nắp, rồi uống hai ngụp, nước chanh vào miệng, lại là vị đắng chát.


Hắn cầm lấy bộ quần áo trên mắc áo ở trong phòng khách rồi mặc vào, một mình đi ra khỏi cửa nhà.


Sau khi ngồi lên chiếc Santana của mình đỗ ở ven đường, bên ngoài cửa nhà, Tô Bạch lôi di động của mình ra, tùy tiện lướt vài cái, tính toán thời gian, thì thời gian Phát Thanh tạm dừng chắc hẳn sắp kết thúc rồi, thế giới chuyện xưa sẽ lại bắt đầu tiếp nhận thính giả tiến vào, Phát Thanh và nhịp điệu cuộc sống của người nghe đều sẽ khôi phục lại bình thường.


Hắn liếm môi, lôi một bao thuốc lá từ trong tủ xe ra, nhưng lôi ra được một nửa, lại phát hiện ra mình không có hứng thú hút nữa. Hai tay hắn khoát lên vô lăng, lúc này, Tô Bạch thật sự rất nhớ mùi vị của máu tươi, cho dù là máu tươi của người bình thường cũng được.


Điều này giống như một người đã ăn quen sơn hào hải vị trước đây, bị bỏ đói lâu ngày, cho hắn một bát cơm nhão chan nước chè phối với củ cải, phỏng chừng cũng có thể cảm nhận hương vị thơm ngon.


Nhưng làm thế nào mới có thể tìm được đối tượng hút máu thích hợp đây?


Tô Bạch cũng không có hứng thú tìm kiếm phần tử tội phạm dưới màn đêm ở Thượng Hải, cũng chẳng có đam mê làm Batman gì đó ở Thượng Hải nốt, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, khóe miệng Tô Bạch dần dần hiện ra một nụ cười.


Việc tìm kiếm sát nhân hay tên cướp của khá khó khăn, việc này còn phải dựa vào vận may nữa, nhưng tìm mấy tay bán bạch phiến đó thì lại đơn giản hơn nhiều.


Dù sao Tô Bạch cũng chỉ muốn tìm cho mình một cái cớ thích hợp để hút máu của người ở thế giới hiện thực mà thôi, nói cách khác, là tìm một lý do để Phát Thanh tha thứ cho hành động của mình.


Sau khi lái xe khoảng chừng hai mươi phút, Tô Bạch dừng lại bên dưới một hội trường khiêu vũ.


Hắn xuống xe, không giống như một người tiêu tiền chọn giả trang thành một người bình thường, tiến vào rồi từ từ đợi con buôn đi qua hỏi liệu mình có cần chút đồ kích thích hay không, mà trực tiếp trèo lên từ vách tường bên ngoài thẳng đến tầng ba.


Hội trường khiêu vũ này cũng được tính là có chút danh tiếng ở Thượng Hải, tầng một là phòng tiếp khách bình thường và sảnh tiệc đứng, tầng áp là sàn nhảy, mà tầng hai và tầng ba lại là chuỗi phòng tắm xông hơi, thậm chí tầng bốn còn có một phòng chiếu phim nhỏ, tóm lại, trên cơ bản, các lựa chọn tiêu tiền chủ yếu, khi tiến vào nơi này hoàn toàn có thể sử dụng hết.


Tô Bạch tiến thẳng lên tầng ba, một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn giống như quản lý, sau khi đưa một vị khách vào trong phòng bao, vừa mới đi ra ngoài, đã bị một bàn tay của Tô Bạch túm cổ, kéo vào trong một phòng bao trống ở bên cạnh.


“Ớ… ưm…”


Quản lý bị bóp cổ, cả người bị xách lên, sau lưng dán lên vách tường, thoạt nhìn rất đau đớn, không ngừng giãy dụa.


Nhưng, dường như sau khi trải qua một màn bị vị đại lão Huyết tộc phương Tây trên chuyến xe lửa gặm nhấm, rồi lại chứng kiến một màn ba mươi thính giả có thâm niên bị tàn sát, nên hiện giờ, trên cơ bả, thế giới quan của Tô Bạch đã bị phá hủy một lần, hắn cảm thấy sinh mệnh của thính giả cao cấp còn chẳng là cái thá gì, nên sẽ để ý đến tính mạng của một người bình thường hay sao?


Cho dù… hắn có hứng thú hay không, cho dù… hắn chết cũng chưa hết tội hay không.


Trước đây, Tô Bạch còn để ý đến việc già mồm át lẽ phải, câu lạc bộ giết người cũng chuyên môn tìm những kẻ có chết cũng chưa đền hết tội đó tới giết, mà hiện giờ, phần lớn vẫn là kiêng dè thái độ của Phát Thanh.


Cũng giống như cách chơi của bé trai cương thi đó, phong cách làm việc của nó cực đoan, hơn nữa giết người còn giết sạch cả nhà, nhưng bởi vì gia đình đó quả thực có người từng phạm tội, cũng quả thực bởi vì tội lỗi của người đó mới mang đến sự giàu có của cả gia đình, cho nên cho dù Phát Thanh không thích, cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.


Mà hiện giờ Tô Bạch, xem như đã hiểu rõ hơn việc dựa vào phẩm chất và đạo đức của một người để khống chế sức mạnh là cách nói không đáng tin bao nhiêu. Trên thực tế, nếu không có đường dây cao thế Phát Thanh ở đây, cho dù trước đây thính giả có lương thiện đến đâu, thánh mẫu đến độ nào, cũng sẽ dần dần biến thành kẻ gian ác coi mạng người như cỏ rác mà thôi. Cũng giống như Liên Xô cũ trước đây, dựa vào nghiên cứu lý luận và nghiên cứu báo cáo của đảng viên, dựa vào nghiên cứu tố chất đầy sáo rỗng, mưu đồ dựa vào thước đo đạo đức của một quan viên để tiến hành trói buộc công quyền, chỉ có thể bị chứng minh là một ảo tưởng rất ngu xuẩn và rất ngây thơ.


Con người, dù thế nào cũng sẽ thay đổi thôi, hơn nữa, với sự thay đổi của bản tính con người, nếu không có trừng phạt, sẽ tự nhiên không ngừng trượt xuống căn cứ theo quy tắc của định luật Murphy.


“Nơi nào có bán thuốc phiện?”


Tô Bạch chẳng muốn nói lời khách sáo, cũng chẳng muốn phải dụ dỗ.


“Bịch!”


Hắn buông tay, nhưng ngay sau đó lại giẫm một chân lên chân của đối phương.


“Rắc…”


Bàn chân này lập tức bị giẫm gãy.


Chương 797

Bình Luận (0)
Comment