Chương 798
Khao Khát Mùi Vị Của Máu Tươi 2
Đối phương muốn kêu to, nhưng lại bị hắn bóp cổ một lần nữa, không thể phát ra được bất cứ thanh âm gì.
“Bây giờ, anh có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”
Tô Bạch mỉm cười và nhìn đối phương, sau đó từ từ thả lỏng bàn tay mình ra.
“Đại nhân, đây là hàng chúng tôi đặc biệt vận chuyển từ Luân Đôn qua đây đấy.”
Một người đàn ông có gương mặt người phương Đông, cầm một chiếc hộp trong tay, rồi đưa tới trước mặt bá tước Charre.
“Ha ha, Trung Quốc không có sao?” Tâm trạng của bá tước Charre cũng không tốt cho lắm, mở chiếc hộp đó ra một cách hơi nôn nóng khó dằn nổi, bên trong hộp có sáu ống tiêm. Anh ta lôi một ống tiêm ra, vứt nắp bảo vệ, rồi cắm phập kim tiêm lên cánh tay mình, đẩy toàn bộ thuốc thử vào trong.
Trong phút chốc, trên gương mặt của anh ta lộ ra vẻ thoải mái, cơn đau đớn trước đó dường như được giảm đi không ít.
“Báo cáo đại nhân, đồ mà ngài cần có nồng độ cao gấp hơn mười lần người bình thường có thể chịu đựng, tuy rằng chính phủ Trung Quốc vẫn luôn khá là nghiêm khắc trong việc kiểm soát thuốc phiện, nhưng sản phẩm mới này, vẫn có lượng lưu thông nhất định, chỉ có điều, loại mà đại nhân ngài cần là hàng đặc chế, cho dù là ở Luân Đôn chúng tôi, cũng không có khả năng trực tiếp lấy được ở thành phố, mà nhất định phải đặt hàng một lần thông qua phòng thí nghiệm mới được.”
Bá tước Charre gật đầu, anh ta biết, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Người đàn ông liếc mắt nhìn hai bên trái phái, hai cô gái có phong thái quyến rũ lập tức bước tới, chuẩn bị mát xa cho bá tước Charre. Hai cô gái này là người được huấn luyện chuyên môn, cho dù là đưa đi chuyển thuốc phiện, hay là đưa đi tạo dựng các mối quan hệ giao dịch, cũng đều là người cộng tác tuyệt vời.
Nhưng, bàn tay của các cô vừa mới chạm vào cơ thể của bá tước Charre, anh ta đã lập tức thay đổi sắc mặt, quát lên: “Out, getout!”
Cơn phẫn nộ của bá tước Charre khiến người đàn ông rất bất ngờ, ông ta lập tức đứng dậy một cách cung kính, gọi hai cô gái ở bên cạnh rồi cùng nhau đi ra ngoài.
“Ôi…”
Bá tước Charre cắn răng, nếu có thể, anh ta thật sự không muốn tiếp tục ở lại Thượng Hải, anh ta muốn lập tức trở về, đi tìm thính giả ma pháp sư hệ Quang Minh để trị thương cho mình. Nhưng không có cách nào khác, thương thế của mình nặng quá rồi, nặng đến mức hiện tại ngay cả tự do di chuyển cũng là một chuyện rất khó khăn, thay vì trở về phương tây với rủi ro nhất định, còn chẳng bằng bây giờ dừng lại ở nơi này, vừa dưỡng thương vừa đợi lời kêu gọi sắp tới của Phát Thanh.
Dù sao thì môi trường phương Tây và phương Đông thực ra cũng tương đồng, ở nơi đó, bá tước Charre cũng đâu phải không có kẻ thù. Nếu những người đó biết được tin tức mình trọng thương, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ra sức đánh cho kẻ xấu xa cơ, hơn nữa thương thế lần này, còn nghiêm trọng hơn lần trước mình bị tên quỷ hút máu phương Đông đó đánh một trận quá nhiều, thậm chí còn không có cách nào so sánh được.
“Rầm!”
Người đàn ông vừa mới ra ngoài đó lại đẩy cửa chạy vào bên trong, trên gương mặt mang theo vẻ sợ hãi, phía sau ông ta, là một người phụ nữ với cơ thể khô quắt, bị một bóng mờ ném lên mặt đất, trong tay của xác ướp nữ còn cầm một khẩu súng, nhưng lại hoàn toàn chưa có cơ hội bóp cò, thì đã bị hút sạch máu tươi.
Đôi mày của bá tước Charre nhíu lại.
“Đại nhân, cứu tôi… đại nhân… cứu tôi với…”
Người đàn ông quỳ xuống, dập đầu trước mặt bá tước Charre, cầu xin sự trợ giúp tới từ ông ta.
“Tôi có hơi khát.”
Trong bóng mờ truyền tới một giọng nói trầm thấp.
“Help yourself.” (Tự nhiên đi.)
Bá tước Charre chỉ rên rỉ một tiếng, lại lôi một ống tiêm từ trong trong chiếc hộp ra, vội vã cắm phập vào làn da của mình, tiêm những chất kích thích có nồng độ cao này vào trong cơ thể mình.
Người đàn ông phương Đông vừa rồi mang chất kích thích cho bá tước Charre, bị bóng mờ trực tiếp bắt lấy, trong bóng mờ hiện ra hai cái răng nanh Âu Mỹám, đâm thẳng vào trong cổ ông ta một cách không hề khách sáo.
Ngay sau đó, chính là tiếng hút máu có thể nghe được rõ ràng đó “ừng ực… ừng ực…”
Rất sinh động, cũng rất chân thực.
Bá tước Charre ném ống tiêm sang một bên, hít một hơi thật sâu, rồi lại phun ra ngoài.
“Một thiên sứ, mà lại sa đọa đến mức cần phải dựa vào những thứ như vậy.”
Bóng mờ chậm rãi nở nụ cười ảm đạm, lộ ra thân hình của Tô Bạch.
Bá tước Charre nhìn hắn, cười, sau đó dùng tay, xắn tay áo mình, đồng thời từ từ xắn ống quần mình lên.
Trên hai cánh tay của anh ta, lồi lên toàn là những lỗ nhỏ chi chít, những cái lỗ nhỏ này, có thể khiến người mắc hội chứng sợ lỗ liếc nhìn một cái là bất tỉnh ngay, đồng thời ở vị trí hai chân anh ta lại càng bị gặm nhấm đến không còn ra hình dạng, xương trắng trơ cả ra ngoài.
“Những thứ này vẫn chỉ là vết thương ngoài cơ thể thôi.” Bá tước Charre cắn răng, chỉ vào đầu mình.
“Linh hồn bị cơn đau xé rách mới là thứ khiến người khó có thể chịu đựng được nhất.”
Nói xong, bá tước Charre duỗi tay chỉ về phía trước: “Ở đó có rượu vang tôi mang từ Luân Đôn tới đây, có hứng thú nếm thử không?”
“Được.” Tô Bạch ngược lại, thật sự không hề khách sáo.
Tô Bạch rót một ly, rồi cầm trong tay, nhẹ nhàng xoay ly rượu, sau đó từ từ nhấp một ngụm, hương vị không tệ, con hàng Charre này ngược lại cũng rất biết hưởng thụ.
Bá tước Charre dựa người lên ghế sô pha nhìn Tô Bạch, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cậu không rót một ly cho một người chủ nhân như tôi sao? Cậu xem bản bá tước đối tốt với cậu như vậy, vừa mời cậu uống máu lại mời cậu uống rượu.”
“Anh không mời thì tôi không uống được sao? Còn nữa, bây giờ thương thế này của anh đều phải dựa vào chất kích thích để giảm bớt đau đớn, uống rượu vang này cũng lãng phí quá.”
Ánh mắt của Tô Bạch liếc nhìn mấy thi thể bên cửa, hắn vốn định bỏ qua cho hai cô gái đó, nhưng trong nháy mắt bọn họ bày ra sát khí và khả năng hành động, đã chứng minh trong tay bọn họ cũng đã từng dính máu người, vậy nên Tô Bạch cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Đây là sự thật rất dễ dàng lý giải, dù sao thì cho dù ở quốc gia nào, trong tập thể buôn lậu thuốc phiện, mãi mãi đều không thiếu kẻ bỏ mạng.
“Lời này nói ra có thể khiến người đau lòng đấy anh bạn.” Bá tước Charre nhún vai, lại làm ảnh hưởng đến vết thương, khiến cho gương mặt của anh ta lập tức trở nên nặng nề.
“Tiếng Trung Quốc kém cỏi thì đừng có dùng lung tung.”
Tô Bạch uống một hơi cạn sạch rượu vang trong tay, sau đó cầm cả chai rượu lên.
“Tôi đi đây, anh từ từ dưỡng thương đi.”
Mãi cho đến khi bóng người của Tô Bạch biến mất trước mặt mình, bá tước Charre mới như thể gỡ bỏ được toàn bộ lớp ngụy trang, trên gương mặt lộ ra vẻ tái nhợt.