Chương 801
Bức Xạ Hạ Nhân Khủng Khiếp Và Tô Bạch 1
Mà Tô Bạch thì lại luôn nhìn chằm chằm vào nó, cũng không phải hắn muốn nhìn, mà là bởi vì hiện tại hắn không thể cử động được, cơ thể và linh hồn ngay trong khoảnh khắc này biến thành một bông hoa bồ công anh đung đưa trong cơn bão, hoàn toàn không thể nào khống chế được, như thể toàn bộ mọi thứ đều đã mất đi màu sắc, trong thế giới của hắn, chì còn lại hai màu cực kỳ đơn nhất là xám trắng.
Trên người hắn bắt đầu xuất hiện những vết lốm đốm, nhưng không phải là thi ban, mà nó còn đáng sợ hơn cả thi ban, nhìn vào mà thấy ghê người.
Phải biết rằng, Tô Bạch tiến vào thế giới chuyện xưa, cũng không phải ở trong trạng thái yếu ớt gì, mà là được Phát Thanh khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, nhưng cho dù hắn ở trạng thái đỉnh cao, thì lúc này dường như cũng đã yếu ớt đến mức chẳng khác gì một con kiến.
Cái chết tựa như một tấm lưới lớn, đã bao trùm trên đỉnh đầu hắn.
Trong lòng Tô Bạch thậm chí đang nghĩ ngợi, gần đây mình không phạm phải chuyện gì cả, đây chắc hẳn không phải một hình phạt dành cho mình trong thế giới chuyện xưa mới phải, nhưng tại sao trông có vẻ như mình sắp lập tức chết đi vậy nhỉ?
Nơi tận cùng của sinh mệnh đã gần trong tầm tay.
Hình ảnh trong đầu của Tô Bạch bắt đầu trở nên vụn vặt, hắn trông thấy sự mục nát của cơ thể mình, trông thấy xung quanh hoang vắng theo từng ngày, trông thấy cơn đau đớn của mình, trông thấy sự giãy dụa của mình, và trông thấy cả cơn tức giận của mình nữa…
Cũng may, tất cả những thứ này giống như thước phim dương bản đang nhanh chóng lướt qua trong đầu mình. Nếu như tất cả những thứ mà mình từng trải qua này thật sự đều là hiện thực, vậy thì khoảng thời gian này, bản thân Tô Bạch cũng không biết nên chịu đựng tiếp thế nào!
Hắn vốn dĩ vẫn luôn tự hào về lực ý chí của mình, thậm chí trong lòng còn đang do dự, liệu mình có nên thật sự chọn cách tự mình chấm dứt để kết thúc cơn đau kéo dài không dứt này hay không?
“Ầm!” Một tiếng vang lớn truyền tới.
Tất cả, đều khôi phục lại vẻ yên tĩnh, xung quanh hóa thành một mảnh tối tăm.
Đây là một cửa hàng nghệ thuật, biển hiệu là chữ Hàn Quốc, toàn bộ đồ vật trưng bày trong cửa tiệm đã phủ lên những tầng tro bụi, đồ vật được bán trong cửa hàng chủ yếu có liên quan đến hoạt hình, trên cơ bản mỗi một bộ phim hoạt hình nổi tiếng, đều có thể tìm được sản phẩm liên quan đến nó ở nơi này.
Gậy ma pháp, giày thể thao, vợt tennis, đồng hồ đeo tay, áo khoác ngoài các loại nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có một vài đồ vật lớn, ví dụ như mô hình Gundam với chiều cao bằng con người, và cả… quan tài của Vampire.
Dường như bởi vì nhiều năm không tu sửa, cho nên đồ trang trí vốn dùng dây thừng mảnh treo trên xà nhà cuối cùng cũng không chịu được nữa, mà rơi xuống, vừa vặn rớt lên quan tài của Vampire, phát ra một tiếng “ầm” trầm đục.
Một tiếng trầm đục này phá vỡ sự tĩnh lặng đã thật lâu ở nơi này.
“Răng rắc… răng rắc… răng rắc…”
Tiếng ma sát từ trong cỗ quan tài của Vampire đang không ngừng truyền tới, như thể bên trong có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.
Phải biết rằng, thành phố này đã trở thành khu hoàn toàn không có người, thậm chí ngay cả một con động vật cũng không nhìn thấy, sinh mệnh đã trở thành một thứ hiếm hoi ở nơi này.
“Bộp…”
Cuối cùng, cỗ quan tài cũng bị đẩy ra.
Tô Bạch chỉ cảm thấy cả người mình từ trên xuống dưới đều là cơn đau đớn nhức nhối, hắn mở mắt mình ra một cách rất miễn cưỡng và chậm rãi, nhưng tầm nhìn của bản thân lại cực kỳ mơ hồ.
Hắn nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên trên gương mặt mình.
Trên gương mặt đến đâu cũng đều là vết lồi lõm, như thể những cục mụn thịt đã mọc ra từ trước đó, có cái đã vỡ, để lại một vết rỗ, có cái thì lại héo xuống, biến thành một vết sẹo mãi mãi không có cách nào biến mất được.
Ngay cả bên mắt phải có mình, Tô Bạch cũng sờ được vài chỗ lồi lên, thứ này trực tiếp khiến cho con mắt phải của hắn gần như mất đi ánh sáng, mà phía bên mắt trái chắc hẳn vì nhiễm những tầng nước mủ và máu loãng dơ bẩn, chỉ có thể cảm giác được ánh sáng mờ ảo, mà hoàn toàn không thể nhìn rõ được đồ vật.
Rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy…
Mình… là ai…
Ôi… nhớ ra rồi… mình là Tô Bạch…
Tô Bạch cứ ngồi trong cỗ quan tài như vậy, nghĩ đại khái trong mười lăm phút, mới nhớ ra được thân phận của mình, sau đó hắn bắt đầu thử dùng bàn tay của mình để cậy những cáu bẩn trên vị trí mắt trái.
Đau… đau quá…
Trong lòng Tô Bạch không ngừng giãy dụa, hiện giờ hình như mình mẫn cảm với cảm giác đau đớn hơn gấp mười lần so với trước kia, nhưng quả thực, vết bẩn trên mắt trái đã sinh ra cùng với da thịt của mình, rửa sạch chúng, không khác gì đang móc máu thịt của mình ra.
“A… a…”
Trong cổ họng của Tô Bạch phát ra tiếng đau đớn, giọng nói dường như đã bị tổn thương, từ ngữ không thể phát ra được một cách rõ ràng, nhưng cũng may loại âm thanh này chỉ biểu lộ cảm giác đau đớn của mình, mà không cần một từ ngữ cụ thể gì.
Máu chảy đầm đìa nhiễu đến một nửa mặt đất, chất lỏng màu trắng ngà mang theo nước mủ bắt đầu chảy ra ngoài, nhỏ giọt trên tay của Tô Bạch, mà Tô Bạch cuối cùng cũng không thể chấp nhận được loại đau đớn này nữa, hai bàn tay bám vào hai bên cỗ quan tài Vampire, lảo đảo đứng dậy.
Dựa vào ánh sáng mờ ảo bên mắt phải, Tô Bạch đi qua đi lại trong cửa tiệm, đụng tới đụng tới, cuối cùng đụng vào bên cửa, sau khi đụng mở cửa, hắn trực tiếp ngã ra con đường bên ngoài, cả người lăn thêm vài vòng trên mặt đất.
Trên mặt đường cứng chắc, để lại những bãi nước mủ vàng ởn, đây là nước trên cơ thể Tô Bạch, máu của hắn cũng đã sớm không còn là màu đỏ nữa, mà biến thành một loại màu sắc khiến người buồn nôn, đồng thời, tản ra mùi tanh hôi gay mũi.
Tô Bạch cảm thấy mình hiện tại giống như một con cá ướp muối thối rữa, thậm chí, hắn còn khó có thể tưởng tượng ra được tại sao mình vẫn còn sống.
Sống, đối với hắn mà nói đã là một loại khổ sở…
Nhưng trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, mà làm thế nào, thì lại là một chuyện khác.
Vào thời khắc mấu chốt này, trong cổ họng của Tô Bạch vẫn phát ra một tiếng gầm nhẹ, tuy rằng rất khàn, nhưng cũng có thể thể hiện được sự không cam lòng của hắn lúc này.
Mình nhớ là mình vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa thôi mà.
Làm sao có thể từ bỏ như vậy, làm sao có thể chết như vậy được.
Đầu gối hắn chống trên mặt đất, hắn lại đứng dậy, bắt đầu lảo đảo tiến về phía trước, trước mắt là một mặt biển.