Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 802 - Chương 802 Bức Xạ Hạ Nhân Khủng Khiếp Và Tô Bạch 2

Chương 802

Bức Xạ Hạ Nhân Khủng Khiếp Và Tô Bạch 2


Tô Bạch chỉ lờ mờ bắt được một chút sắc xanh, trên người dường như cũng cảm giác được một chút vị mặn và ẩm ướt, cả người hắn cứ đi tới một cách nghiêng ngả như vậy, sau đó cắm thẳng đầu vào trong biển.


“Ùng ục…”


Nước biển thấm vào những vết thương chi chít trên người hắn, loại cảm giác kích thích này gần như khiến hắn suýt chút nữa thì ngất đi.


“A… a…”


Những tiếng rên rỉ đau đớn, đổi lại là những bọt nước nối tiếp nhau thoát ra từ trong miệng.


Tô Bạch lại duỗi tay ra, đặt lên mắt trái của mình.


Sự kích thích của nước biển, và cơn đau đớn mãnh liệt, dường như khiến hắn tỉnh táo hơn so với lúc trước một chút, lần này hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, túm lấy cáu bẩn ở bên mắt trái mình, rồi kéo thật mạnh xuống.


“Òng ọc… òng ọc…”


Mắt trái cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ sự vật, Tô Bạch bắt đầu ngoi lên trên, nhưng bên tai, nói một cách chính xác thì chắc hẳn là ở trên mặt nước, dường như truyền tới tiếng nói chuyện có hơi quen thuộc.


“Mẹ nó, hòa thượng, vừa rồi anh có nhìn thấy không, có một cái thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ chạy qua bên này đường, sau đó nhảy vào trong biển tự sát mà.”


“A di đà Phật, bần tăng quả thực có nhìn thấy.”


“Gia Thố, cậu thì sao.”


“Tôi cũng nhìn thấy, nhưng không hợp lẽ thường gì cả, tuy chúng ta vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa này, nhưng cảnh tượng này, và cảnh vật này, là ba mươi năm sau vụ rò rỉ nghiêm trọng ở nhà máy điện hạt nhân. Nơi này cũng đã sớm trở thành nơi tuyệt đối không có người ở Hàn Quốc, làm sao có thể thật sự có sinh vật chịu khổ cực trong ba mươi năm ở nơi này được chứ. Phải biết rằng, chúng ta cũng đã cướp quần áo chống phóng xạ ở trong doanh trại an ninh bên ngoài mới dám thâm nhập vào nơi này, ngay cả chúng ta cũng không có cách nào kháng lại được phóng xạ mãnh liệt, vậy một người bình thường có khả năng chịu đựng được lâu như vậy hay sao?”


Gia Thố hơi dừng một chút, lại nói: “Điều khiến cho tôi thấy kỳ lạ, đó là tại sao cậu ta lại cứ cố tình xông ra ngoài ngay khi chúng ta vừa mới tới đây chứ? Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?”


“Ôi!” Mập mạp chỉ vào đầu của Gia Thố với vẻ có hơi bất mãn, bây giờ trên cái đầu đó đang đội một chiếc mũ bảo hiểm tương tự với đồ du hành vũ trụ, nói: “Gia Thố, cái này cậu không hiểu rồi, bình thường cậu đều niệm kinh ở trong chùa, phỏng chừng chẳng xem được bao nhiêu phim khoa học viễn tưởng, đây chính là đột biến đó, cái tên vừa rồi xông ra ngoài rồi nhảy xuống biển tự sát, chắc hẳn là một người đột biến bị nhiễm bức xạ hạt nhân. Đúng, chắc chắn là như vậy!” Mập mạp nói một cách rất chắc chắn.


“Ùng ục… ùng ục…”


Tô Bạch cuối cùng cũng nổi lên mặt biển, thấp thoáng trông thấy có ba người đứng trên bờ, đều mặc trang bị chống tia phóng xạ, thoạt nhìn có hơi cồng kềnh. Sau đó, ý thức của hắn rơi vào trong mê man.


“Mẹ nó, sao người đột biến này thoạt nhìn lại quen mắt như vậy nhỉ?” Mập mạp ngồi xổm xuống, nhìn “người đột biến” này một cách cẩn thận: “Ha ha, lớn lên có hơi giống với đại Bạch đấy.”


“Không phải giống mà đó chính là cậu ta.” Lúc này, hòa thượng thực sự không đành lòng nhìn thẳng, gián tiếp nói mập mạp bị thiểu năng.


Cảm giác ấm áp bắt đầu lan khắp toàn bộ cơ thể mình, nhưng cùng với đó, lại là một loại đau đớn đáng sợ.


“Ọe…”


Tô Bạch mở mắt, bò lổm ngổm dậy, bắt đầu nôn khan xuống dưới giường.


Hắn đã không thể nôn ra được gì nữa, nhưng dường như bây giờ, chỉ có loại phản ứng nôn khan này mới giảm bớt sự co rút trong cơ bắp khắp cả người hắn.


Mập mạp đứng ở bên giường, nhìn hòa thượng với vẻ có hơi khó hiểu: “Hòa thượng, có phải anh ngủ suốt ba tháng liền, nên ngay cả Phật pháp cũng không thạo nữa rồi hay không?”


Hòa thượng lắc đầu: “Nguyên nhân không nằm ở bần tăng, mà là Tô Bạch nhiễm phóng xạ hạt nhân quá nghiêm trọng, cơ thể hắn, và dòng máu của hắn đã bị bóp méo và sinh ra sự biến dị cực lớn, trước đây Tô Bạch mang hai huyết thống, nhiều nhưng không hỗn tạp, nhưng bây giờ các loại sức mạnh pha tạp lại với nhau, cùng nhau vặn vẹo, Phật quang của bần tăng, hoàn toàn không có cách nào tìm ra được một trật tự để chải lại giúp cậu ta.”


“Phóng xạ ở nơi này mạnh như vậy sao?” Mập mạp trông có vẻ không có cách nào lý giải được: “Đại Bạch mới tiến vào còn chưa đến một tiếng đồng hồ, mà đã biến thành cái bộ dạng quỷ này rồi? Vậy bộ trang bị chống phóng xạ này của chúng ta, phỏng chừng cũng không có bao nhiêu tác dụng đi.”


Hòa thượng muốn nói lại thôi.


Nhưng mập mạp thì lại thản nhiên lắc đầu: “Không đúng, không hẳn là như vậy, cho dù phóng xạ có lợi hại đến đâu, cũng không đến mức lập tức biến Tô Bạch thành cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này được.”


Bàn tay đeo găng tay nhẹ nhàng kéo quần áo của Tô Bạch một cái, mập mạp tiếp tục nói: “Bộ quần áo này hư hại hình như đã được vài năm rồi.”


Lúc này Gia Thố cũng quan sát cẩn thận Tô Bạch một chút: “Dựa vào thông tin mà chúng ta nhận được khi mới tiến vào thế giới chuyện xưa này, thì chuyện nhà máy điện hạt nhân rò rỉ đã xảy ra vào ba mươi năm trước, chúng ta thì lại vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa này chưa đến một tiếng đồng hồ. Nhưng Tô Bạch hình như đã ở nơi này ba mươi năm rồi, các anh nhìn kỹ gương mặt của cậu ta đi, có phải đã già hơn khi chúng ta nhìn thấy anh ta lần trước một chút hay không?”


Hòa thượng nghe vậy mới nhìn kỹ một chút, sau đó gật đầu: “Tuổi thọ của Huyết tộc lâu dài, trên cơ bản tuổi xuân sẽ không có sự thay đổi quá nhiều, tốc độ lão hóa cũng chậm hơn người bình thường rất nhiều, nhưng trên gương mặt của cậu ta quả thực có mang theo dấu vết của thời gian trôi qua, khoảng thời gian ba mươi năm, quả thực cũng đã đủ để lưu lại một vài sự thay đổi trên cơ thể của một Huyết tộc.”


“Tại sao chúng ta vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa mới một tiếng đồng hồ, mà Tô Bạch thì lại ở đây ba mươi năm rồi?” Mập mạp có hơi không tưởng tượng được, nói: “Bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, trải qua ba mươi năm ở nơi này, đây phải là sự trừng phạt đáng sợ cỡ nào.”


“Mập mạp, Tô Bạch đã làm ra chuyện gì vi phạm quy tắc của Phát Thanh trong quá trình chúng tôi hôn mê sao?” Gia Thố hỏi mập mạp.


“Không có.” Mập mạp lắc đầu: “Tôi nhớ là không có mà.”


Đôi mày của hòa thượng vẫn luôn nhíu chặt, từ sau khi phát hiện ra thân phận của Tô Bạch thì nó vẫn luôn nhíu chặt như vậy, nhưng lúc này lại từ từ giãn ra một chút, dường như hòa thượng đã nghĩ ra một vài suy đoán.


Tô Bạch nôn khan thật lâu, đợi đến sau khi cảm giác của cơ thể mình bắt đầu dần dần khôi phục, hắn mới mơ hồ ngẩng đầu lên, một con mắt lần lượt liếc qua người mập mạp, hòa thượng và Gia Thố.


“Mập mạp… hòa thượng… Gia Thố…” Tô Bạch liếm môi, có hơi dùng sức chống một tay lên giường: “Là các anh à…”


Rất dễ nhận thấy, khi ánh mắt của Tô Bạch liếc qua ba người mập mạp vừa rồi, là đang phân biệt từng người một và nhớ lại.


Chương 802

Bình Luận (0)
Comment