Chương 803
Phóng Xạ… Ba Mươi Năm
Đúng vậy, khi hắn tỉnh lại, ngay cả bản thân mình là ai cũng còn phải tốn rất nhiều thời gian mới nhớ ra được, càng đừng nói đến việc nhớ ra người khác.
“Đại Bạch, trạng thái này của cậu tệ hại quá.”
Mập mạp ngồi xổm xuống, cách mũ bảo hiểm của mình nhìn hắn, rồi nói với vẻ có hơi không đành lòng: “Mẹ nó, sắp mất trí nhớ đến nơi rồi.”
“Là ảnh hưởng mãnh liệt từ phóng xạ, khiến cho tinh thần và cơ thể của cậu ta đều phải hứng chịu sự tổn hại suốt thời gian dài, trí nhớ cũng sẽ sụt giảm.”
“Nhưng bây giờ thế giới chuyện xưa chỉ mới bắt đầu thôi, mà Tô Bạch đã biến thành cái dạng này rồi, tiếp sau đây còn làm thế nào được nữa?” Mập mạp rõ ràng cảm thấy có hơi khó mà hiểu được, thậm chí cảm giác rất khó đối phó.
Bởi vì Tô Bạch đã biến thành bộ dáng này, nếu như ba người bọn họ còn phải giúp hắn, vậy tương đương với việc bọn họ lại rước thêm một gánh nặng, trông cái dáng vẻ này của Tô Bạch, còn có thể chiến đấu được sao?
Nhưng có những lời, mập mạp cũng không tiện nói rõ, bởi vì anh ta không biết suy nghĩ của hòa thượng và Gia Thố.
Tô Bạch phất tay: “Đã thông báo nhiệm vụ chưa?”
“Vẫn chưa, Phát Thanh ném chúng ta tới nơi này, nhưng vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ.” Gia Thố trả lời.
“Cứ để tôi ở nơi này trước đi, các anh cứ đi làm việc mà các anh nên làm.” Tô Bạch nói.
Ba người mập mạp, hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó, mập mạp bắt đầu sắp xếp một trận pháp bên cạnh Tô Bạch.
Rất dễ nhận thấy, Tô Bạch rất thức thời, hắn không thỉnh cầu đám người mập mạp bảo vệ mình, mà chủ động nói ra những lời này, phòng ngừa đám người mập mạp khó xử.
Tuy rằng Tô Bạch vẫn chưa hiểu được tại sao mốc thời gian mình tiến vào thế giới chuyện xưa này lại không giống với những người khác, nhưng hắn vẫn hiểu được đạo lý chung sống giữa các thính giả.
Đừng thấy hiện tại bốn người bọn họ cùng sống dưới một mái hiên trong thế giới hiện thực, nhưng khi gặp phải loại chuyện này, gánh nặng không thể cống hiến sức mạnh, thì không có tư cách gì để bàn chuyện hợp tác, cũng không có tư cách đi thỉnh cầu người nể tình mà bảo vệ gì đó.
Dù sao thì, thế giới chuyện xưa này trông có vẻ có hệ số nguy hiểm thật sự cao hơn so với lúc trước rất nhiều, chắc chắn cũng càng nguy hiểm hơn, cho nên, bất cứ cạm bẫy nào cũng có thể mang tới hậu quả xấu không thể cứu vãn được.
Sau khi mập mạp bày xong trận pháp, anh ta nói với Tô Bạch: “Đai Bạch, cậu ở nơi này nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi đi xem xét tình hình trong thế giới chuyện xưa này đã, nơi này, trước cứ tạm coi là điểm dừng chân trong thế giới chuyện xưa này của bốn người chúng ta đi.”
Nói xong, ba người mập mạp đi ra ngoài, bọn họ cũng không đưa cho Tô Bạch trang bị chống phóng xạ gì cả, bởi vì hiện giờ những trang bị này đối với hắn mà nói thật sự không có ý nghĩa gì hết, nên bức xạ thì cũng bức xạ cả rồi, trải qua thời gian dài như vậy, bản thân Tô Bạch có khả năng đã biến thành một nguồn phóng xạ.
Đợi ba người rời đi hết, Tô Bạch dựa lên giường, đổi một vị trí thoải mái hơn.
Tại sao lại thành ra như vậy…
Hắn vẫn không thể hiểu, thật sự không thể hiểu được, nếu như toàn bộ thính giả tiến vào thế giới có truyện này đều giống như mình, trải qua rất nhiều năm nhiễm phóng xạ, thì còn tính là bình thường, có khả năng là Phát Thanh cố tình sắp xếp để khiến thực lực của thính giả bị suy yếu đi, tất cả mọi người cùng bị suy yếu, cũng là một loại bình đẳng.
Nhưng đám người mập mạp, hòa thượng và Gia Thố thì lại bình thường.
Tô Bạch vẫn còn nhớ trong những hình ảnh ký ức, hình như còn có hình ảnh nhà máy điện hạt nhân nổ tung, như vậy, mình thật sự đã ở cái nơi quỷ quái này suốt ba mươi năm giống như đám người mập mạp đã nói hay sao?
Tô Bạch lại nghĩ đến cơn đau đớn và những hình ảnh giống như thước phim dương bản khi mình vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa, lẽ nào, thật sự đã ba mươi năm rồi sao, là Phát Thanh kéo nhanh tiến trình thời gian của mình sao?
Rốt cuộc là tại sao lại thế?
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy thật tủi thân…
Mẹ nó, nếu lão tử đã làm ra chuyện gì vi phạm quy tắc, hay nếu lão tử phát bệnh giết chết rất nhiều thính giả khác, vậy Phát Thanh mi trừng phạt ta thế nào, ta cũng không nói gì cả, chính như sự trừng phạt trong thế giới chuyện xưa lần trước, chẳng phải khi ấy mình vẫn bình tĩnh đối diện hay sao.
Nhưng lần này đã xảy ra chuyện gì vậy…
Gần đây mình đều sống yên ổn, không có gây ra chuyện gì cơ mà, chẳng hiểu cái kiểu gì mà lãnh một phần cơm trải nghiệm bức xạ hạt nhân hẳn ba mươi năm.
Nếu không phải bản thân mình có huyết thống Huyết tộc, tuổi thọ dài lâu, hơn nữa cũng không già đi, thì hiện tại mình còn không phải đã sắp đến sáu mươi tuổi cái gì cũng biết rồi hay sao?
Vấn đề là dựa theo cách nói của đám người hòa thượng, thì thế giới chuyện xưa này vừa mới bắt đầu thôi. Điều này tương đương với việc mọi người cùng nhau tổ đội chơi trò chơi, mọi người đều là mới bắt đầu máu thì đầy thanh, và thuộc tính thì đầy điểm, còn Tô Bạch thì lại bị xóa sạch điểm thuộc tính, hơn nữa có thanh máu và mana trời sinh khuyết thiếu không nói, lại còn đang không ngừng “giảm”.
Tô Bạch biết rõ, kêu đám người mập mạp và hòa thượng bảo vệ mình, là chuyện không có khả năng, bọn họ không phải là người lương thiện, đặc biệt là thế giới chuyện xưa này rõ ràng có hệ số nguy hiểm rất lớn, bản thân bọn họ hơi sơ suất chút thôi cũng có khả năng mất mạng, càng đừng nói đến việc hết lòng hết sức bảo vệ mình.
Đột nhiên, hai bàn tay của Tô Bạch chống lên mặt giường, chậm rãi vùng vẫy đứng dậy.
Cho dù thế nào, thì cứ ở nơi này mãi, cũng không phải là biện pháp.
“Ha ha, bây giờ mình có ưu thế so với những thính giả khác tiến vào thế giới chuyện xưa này, đó là mình không cần phải lo lắng về phóng xạ ở nơi này.” Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười khổ, nhiễm phóng xạ ba mươi năm còn không chết ngắc, mình đoán chừng đã có kháng thể rồi, hoặc là nói bị đồng hóa và thói quen.
“Leng keng…”
Trong căn phòng bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng vang giòn giã.
Tô Bạch nhíu mày lại, trong căn nhà kiểu dáng Hàn Quốc này, trước khi mập mạp rời đi đã sắp xếp trận pháp, lẽ nào là đám người mập mạp đã vòng trở về rồi sao?
Bản năng khiến Tô Bạch cảm giác được một tia khác thường, hắn vịn vào vách tường, đi về phía căn phòng bên cạnh, nơi đó chắc hẳn là phòng ngủ.
Tô Bạch chậm rãi đẩy cửa, tuy rằng thương thế rất nặng, thậm chí hắn còn không biết rõ rốt cuộc hiện giờ cơ thể mình đang ở tình trạng gì nữa, nói đơn giản thì chính là… một mớ hỗn độn.
Cửa bị đẩy ra, trong căn phòng ngủ được bày biện rất đơn giản, một chiếc giường, một tủ quần áo, một cửa sổ, ngoại trừ những thứ đó ra thì cũng không có đồ trang trí lớn gì khác nữa.
Ngay chính giữa tủ quần áo có một chiếc gương. Tô Bạch chậm rãi đi tới đó. Hắn trông thấy bản thân mình trong tấm gương.
Một mắt, con mắt còn lại đã bị vết sẹo chắn mất, trên gương mặt cũng lồi lõm, cả người từ trên xuống dưới đến đâu cũng đều là thịt thối và bọc nước mủ.
Tô Bạch duỗi tay ra, chậm rãi chạm lên gương mặt mình trong gương.
“Thật xấu.”
“Đúng vậy, xấu thật đấy…”
Một giọng nói cô quạnh đột nhiên truyền tới.
“Ai?”
Tô Bạch quay người lại, liếc mắt nhìn xung quanh theo bản năng, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Mà hắn lại không trông thấy, khi hắn quay người đối diện với tấm gương, tại vị trí ót của hắn ở trong gương, xuất hiện một gương mặt bà lão.
Thất khiếu của bà lão đang chảy máu tươi ròng ròng, bà ta hơi hé miệng, lộ ra hàm răng vàng ởn và nụ cười đầy oán độc đó.