Chương 806
Bách Quỷ Dạ Hành Trong Lễ Tình Nhân 1
Gương mặt của Tô Bạch lập tức Âu Mỹám hẳn đi.
Đấy đúng thật là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt mà, loại cách thức đơn giản, thô bạo và trắng trợn, còn thấp kém hơn cướp nhà vô số lần này, vậy mà lại thật sự rơi lên người mình, đối phương trên cơ bản không phải là cướp nhà, mà là một loại dung hợp mới đúng.
Mặt của bà ta đã không biết đã dung hợp lên người mình từ khi nào, có khả năng, linh hồn của bà ta cũng ở trong cơ thể mình, đây là một loại chim cưu chiếm tổ chim khách nguyên thủy nhất.
“A!”
Trong cổ họng của Tô Bạch phát ra một tiếng gầm nhẹ khàn khàn, cả người bắt đầu ra sức lùi về sau, đập mạnh ót mình lên vách tường.
“Rầm!”
Thế nhưng, một màn gương mặt của bà lão đụng thẳng vào vách tường này lại không xảy ra, mà là ngay đúng lúc này, tay trái của Tô Bạch chủ động chắn trước mặt bà lão, triệt tiêu lực va chạm này.
Vậy mà tay trái của mình lại thật sự phản bội vào lúc này.
“Khà khà… khà khà…”
Tiếng cười của bà lão vẫn như cũ, mang theo một loại chế nhạo không hề che giấu, dường như đối với loại giãy dụa này của Tô Bạch, bà ta cảm thấy rất có hứng thú.
Ngay đúng lúc này, Tô Bạch cảm giác chân trái của mình cũng loáng thoáng xuất hiện cảm giác tê rần, đây là dấu hiệu chân trái mình cũng sắp bị đối phương khống chế sao?
Đám người mập mạp và hòa thượng vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu, trên cơ bản chẳng trông cậy được gì vào bọn họ, lúc này Tô Bạch thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình, hơn nữa, bà cụ này thật sự không gây ra phản ứng từ trận pháp của mập mạp, sau khi có vết xe đổ của thi thể nữ đó, Tô Bạch cảm giác bà lão này chắc hẳn không đến mức tiếp tục phạm vào lỗi ngớ ngẩn.
Lại thêm, sở dĩ thi thể nữ đó biết vùng dậy, trước đó giấu trong tủ quần áo suốt ba mươi năm không vùng dậy, kết quả lại đột nhiên vùng dậy, liệu có phải nguyên nhân là ở bà lão này hay không?
Khi thi thể nữ đột nhiên vùng dậy, mình hình vừa vặn đưa lưng về phía tủ quần áo, như vậy cũng chính là mặt của bà lão này đối diện với thi thể nữ.
“Rầm!”
Cả người Tô Bạch lăn một cái, đụng mạnh lên giường, cả chiếc giường trực tiếp sập xuống, chia năm xẻ bảy, đồng thời ngay cả tủ quần áo cũng bị đụng vỡ, tấm gương cũng lập tức vỡ nát rơi loảng xoảng xuống đất.
Những mẩu gỗ đâm vào trong cơ thể của Tô Bạch, chọc nước mủ chảy ra từ trong làn da.
Nhưng, lần này vẫn không có kết quả.
Tay trái của mình đột nhiên phản bội, bóp cổ chính mình. Tay phải của Tô Bạch thì túm lấy tay trái mình, nhưng hoàn toàn không xê dịch được.
Mình bóp chết mình.
Mình bóp chết mình.
Đây thật sự là một trong những cách chết nghẹn uất nhất.
Tô Bạch bắt đầu không ngừng giãy dụa, hắn không muốn chết, đây là niềm tin nhất quán của hắn. Cho dù trước đây khi phát bệnh, hắn cũng không hề một lòng muốn chết, tìm đường chết và muốn chết, thoạt nhìn rất giống nhau, nhưng thực ra lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Khà khà… khà khà…”
Lúc này, tiếng cười của bà lão đối với Tô Bạch mà nói lại càng là một loại chuông báo tử.
Chân phải của hắn bắt đầu khua trên mặt đất, gương tủ quần áo bị đập vỡ, trên mặt đất đâu đâu cũng là mảnh kính, chân của hắn vừa vặn tìm thấy một mảnh kính, khua một cái, tấm kính thật dài bị đá đến trước mặt hắn.
Ngay sau đó, Tô Bạch không hề do dự mà duỗi tay phải của mình ra, chẳng thèm quan tâm tay trái đang bóp chặt cổ của mình, mà lôi thẳng tấm kính tới trước mặt, rồi há miệng ra.
“Phập…”
Tấm kính thật dài, bị Tô Bạch cắm thẳng vào trong miệng mình, xuyên thủng miệng, đồng thời từ một phía khác, tấm kính cũng đâm thủng miệng của bà lão ra.
“Ộc... ộc… ộc…”
Trong miệng của bà lão, không ngừng chảy ra chất lỏng sền sệt màu xanh lục, tiếng cười của bà ta cũng không có cách nào phát ra tiếp được nữa vì bị tấm kính cắt đứt đầu lưỡi.
Tô Bạch nửa quỳ trên mặt đất, tay phải tiếp tục ấn chặt tấm kính trong tay.
Sau đó, lòng hạ quyết định, xoay tròn!
“Rầm…”
Đầu lưỡi của hắn bị cắt thành những đoạn ngắn rồi rơi xuống, trong khoang miệng lại càng là một đống máu thịt lẫn lộn, nước mủ màu đỏ nhạt không ngừng nhỏ xuống từ trong miệng hắn.
“Á á á á á!!!”
Toàn bộ miệng của bà lão cũng ngay lúc này trở nên hoàn toàn tởm lợm, bà ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mụ muốn chơi chứ gì, mụ thật sự muốn chơi chứ gì. Được thôi, chúng ta so xem rốt cuộc ai chịu chơi!
Trong đáy lòng Tô Bạch phát ra tiếng cười lạnh, bấy giờ, hắn đã không còn cảm giác được đau đớn gì nữa, thứ đầy trong đầu hắn, thực ra chính là làm thế nào để gây sát thương cho bà lão ở vị trí sau gáy mình đây.
Bà lão bị Tô Bạch chơi một vố như vậy, vẻ kiêu căng lập tức giảm xuống.
Tô Bạch cũng cảm giác mỗi lúc một yếu đi.
Nhưng hắn vẫn dùng một chút sức lực cuối cùng bị vắt kiệt trong cơ thể cơ thể của mình, tay phải nhét nguyên miếng kính vào trong miệng mình.
Máu tươi, nước mủ, không ngừng chảy ra từ trong miệng hắn, thoạt nhìn rất thê thảm. Nhưng nhìn từ vẻ mặt của hắn, thì Tô Bạch lại đang tươi cười.
“Á á á!... Á á á!”
Tiếng kêu thảm thiết của bà lão càng lúc càng nhẹ, một làn khói đen bốc lên từ sau gáy của Tô Bạch, thời điểm nó xuất hiện, trận pháp của mập mạp được kích hoạt trực tiếp bằng cảm ứng, những sợi tơ màu đỏ lập tức bao phủ tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Khói đen ngưng tụ ra gương mặt của bà lão, mà khuôn mặt ở vị trí sau gáy Tô Bạch thì lại chẳng thấy đâu, chỉ còn lại Tô Bạch nửa quỳ trên mặt đất, một tấm kính thật dài xuyên thủng qua miệng hắn.
Bà lão phát ra một tiếng kêu oán độc, nhân lúc tơ hồng chưa bao vây bà ta mà bay thẳng ra khỏi cửa sổ.
Sức sống của mình đang không ngừng trôi tuột đi mất.
Điểm này, Tô Bạch có thể cảm giác được. Hắn không thể phát ra âm thanh, đầu lưỡi đã bị mình khuấy nát, trong khoang miệng cũng toàn là máu tươi và những vết thương nứt ra!
Cơ thể có hơi lung lay, trong cổ họng phát ra âm tiết như có như không một cách khó khăn, lại càng giống như tiếng thì thào cuối cùng.
Nôn khan cũng không nôn nổi, một là trong cơ thể của mình đã không còn thứ gì để nôn nữa, hai là mỗi lần dạ dày co rút đều sẽ tác động đến cơ bắp trên gương mặt, cơn đau đớn xuyên tim lập tức đổ ập đến.
Tô Bạch thử giãy dụa, muốn đứng dậy, nhưng đầu gối chỉ hơi dừng sức đã trượt xuống, cả người không thể không dùng cánh tay để chống đỡ, mới không thật sự hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này, mình giống như một bãi bùn nhão, hơn nữa là một bãi bùn nhão chết.