Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 807 - Chương 807 Bách Quỷ Dạ Hành Trong Lễ Tình Nhân 2

Chương 807

Bách Quỷ Dạ Hành Trong Lễ Tình Nhân 2


Bấy giờ, trong thành phố nhỏ này có rất nhiều thính giả, phần lớn bọn họ đều thông qua thủ đoạn của mình để lấy được trang bị phòng phóng xạ, cũng có những thính giả khác có thực lực khá yếu, hoặc là vận may không tốt cho lắm, không có trang bị phòng phóng xạ, nên đã xuất hiện hiện tượng choáng váng và nôn mửa nhẹ, nhưng cũng may bọn họ đều không phải là người bình thường, ngược lại cũng có thể chịu đựng được.


Phát Thanh, mãi cho đến hiện tại vẫn chưa phát thông báo nhiệm vụ lần này, khiến trong lòng tất cả mọi người đều rất bất an.


“Mập mạp, anh có cảm giác được gì không?” Hòa thượng đột nhiên dừng bước chân, nhìn về phía mập mạp.


Mập mạp hé miệng: “Trận pháp của tôi vừa mới khởi động rồi.”


Hòa thượng và Gia Thố nghe vậy, đều đưa mắt nhìn nhau.


Rõ ràng, hiện giờ ba người họ đều đang do dự.


Gia Thố cười cười: “Trở về thôi nào.”


Hòa thượng gật đầu, mập mạp cũng gật đầu.


Cho dù có hơi không tình nguyện, nhưng ba người biết rõ, hiện tại tốt nhất vẫn nên trở về xem thử Tô Bạch thế nào, bỏ rơi Tô Bạch, người đã biến thành gánh nặng trong thế giới chuyện xưa này một cách không chút lưu tình nào, dường như mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng thế giới chuyện xưa này vừa mới bắt đầu, ba người hiện tại đã là một đội, vừa bắt đầu đã vứt bỏ Tô Bạch với loại phương thức này, tổ đội này tương đương với xuất hiện vết nứt ngay từ đầu, một màn không thể chôn giấu một cách êm dịu được.


Về phần giao tình với Tô Bạch, ngược lại không phải là yếu tố cân nhắc đầu tiên, cho dù Gia Thố và hòa thượng, thực ra vẫn còn nợ Tô Bạch một ân tình, và mập mạp cũng có mối quan hệ rất sâu với hắn, ba người ăn ý với nhau vứt bỏ Tô Bạch lại, chuyện này cũng không thể truyền ra ngoài được.


“Tôi cảm thấy, đại Bạch chắc hẳn đã giấu chúng ta làm chuyện gì đó, cho nên mới khiến Phát Thanh cố tình trừng phạt cậu ta.” Lúc này, mập mạp đang suy đoán: “Bằng không, Phát Thanh không có khả năng làm đến mức rõ ràng như vậy được, đây rõ ràng là muốn chỉnh đốn chết cậu ta mà.”


“Lần này trở về, cứ hỏi cho rõ ràng đi, nếu đúng thật là vì cậu ta đã làm ra chuyện gì khác, thì chúng ta cũng lực bất tòng tâm.” Hòa thượng nói.


Đúng vậy, nếu tự mình tìm đường chết, thì chịu sự trừng phạt của Phát Thanh, thân là thính giả, cho dù có nợ cậu ân tình nhiều đến đâu, cũng thật là muốn mà chẳng giúp được, lẽ nào kêu chúng tôi vì trả ân tình cho cậu mà đi chống đối lại Phát Thanh chắc?


Cũng vào lúc ba người vừa định trở về, thì đột nhiên, con đường đã sớm tan hoang này, lập tức trở nên náo nhiệt. Lúc này, thấp thoáng có bóng người, quán bar và trong tiệm cơm xung quanh cũng có tiếng người huyên náo. Chung quanh cũng truyền tới tiếng cười của cả trai lẫn gái. Trong rất nhiều căn nhà, cũng vang lên bản tình ca Hàn Quốc…


Một màn này xuất hiện trong toàn bộ ngóc ngách ở thị trấn này, dường như toàn bộ thị trấn đã lập tức trở về ba mươi năm trước, “dồi dào sức sống”.


“Bọn họ đều chưa được sơ tán khi rò rỉ hạt nhân vào ngày trước sao?” Mập mạp nói với vẻ có hơi bất ngờ.


“Chắc hẳn là thế rồi, nhưng bần tăng rất tò mò, rốt cuộc thì thi thể của bọn họ đều đi nơi nào rồi?” Hòa thượng nói.


“Bây giờ bọn họ đều đang làm gì thế?” Gia Thố cảm thấy đây mới là mấu chốt của vấn đề.


Đột nhiên bách quỷ dạ hành như thể đang chúc mừng chuyện gì đấy.


“Hôm nay, chắc hẳn là lễ tình nhân.” Mập mạp liếm môi mình.


Tô Bạch đã có thể cảm giác được cơ thể của mình đang từ từ đi đến sự sụp đổ cuối cùng, cơ thể vốn có thể khiến mình luôn tự hào, sau khi trải qua vụ nổ hạt nhân và phóng xạ hạt nhân cường độ cao suốt ba mươi năm, đã trở nên thật dễ vỡ, khiến hắn cảm thấy xa lạ.


Trận chiến đấu với bà lão kia, gần như đã tiêu hao sạch một chút lực sinh mệnh cuối cùng của cơ thể này. Bây giờ, thay vì nói hắn chết vì bị thương, còn chẳng bằng nói trước đó Tô Bạch đã hoàn toàn đốt cháy một chút lực sinh mệnh cuối cùng của mình, cơ thể đã gần đến tình cảnh đèn cạn dầu.


Cái chết, đang ngoắc tay về phía mình. Kết thúc cũng đã cách mình không còn xa nữa rồi.


Một người lặng lẽ quỳ ở nơi đó, đợi chờ cái chết, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy, thay vì như vậy, mình thật sự còn chẳng bằng trực tiếp bị những cục thịt lần trước ăn sạch cho rồi.


Ít nhất, thì chết kiểu đó còn hơi oanh liệt một chút. Mà bây giờ, một người lặng lẽ ở nơi đây, lặng lẽ chết đi một cách không có danh tiếng, nhỏ bé đến mức tựa như một hạt bụi. Cách kết thúc như thế này, tuy rằng hợp lý, nhưng lại khiến Tô Bạch cảm thấy thiếu mất một chút hoa lệ.


Tuy hắn không phải là một người nông cạn theo đuổi sự lộng lẫy, nhưng vào thời điểm đối mặt với loại chuyện như tử vong này, phần lớn vẫn sẽ chọn cách khác người một chút, vẫn là nên khác người một chút.


Bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới âm thanh huyên náo ồn ào, trong lúc nhất thời, ầm ĩ tiếng người.


Lúc này, ý thức của Tô Bạch đã có hơi tan rã, hắn vốn có thể cảm thấy loại biến hóa này rất không thích hợp, nhưng đã không còn sức lực để suy nghĩ về loại chuyện này nữa.


“Cộp cộp cộp… cộp cộp cộp… cộp cộp cộp…”


Một tràng tiếng bước chân trong trẻo truyền tới từ bên ngoài, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra.


Một người đàn ông có dáng người không cao tiến vào, trên cơ thể người đàn ông treo rất nhiều linh kiện, trông giống như một thầy sửa chữa ô tô, trên người còn mặc bộ quần áo lao động màu lam, phía trên còn vết ố của dầu máy.


Người đàn ông nhìn thấy Tô Bạch nửa quỳ trên mặt đất, quay đầu lại nói với những người phía sau một vài câu, rất nhanh, phía sau cửa cũng có một người phụ nữ với vóc dáng thon dài tiến vào, người phụ nữ này ăn mặc rất hở hang. Trên người dường như chỉ có vài chỗ bí mật là có một ít vải vóc che hờ hững, những mảng trắng lớn còn lại đều lộ hết ra ngoài.


Gương mặt của người phụ nữ rất tinh xảo, nhưng chưa thể nói xinh đẹp đến đâu, bởi vì gương mặt này rõ ràng không phải trời sinh, mà mang theo một loại yếu tố do con người tạo ra rất rõ ràng ở bên trong.


Một nam một nữ này tiến hành trao đổi bằng tiếng Hàn, bởi vậy, Tô Bạch cũng không hiểu bọn họ đang nói gì nữa, đương nhiên, ít nhất cũng hiểu đối phương có thân phận là người Hàn Quốc.


Thính giả tới từ Hàn quốc sao?


Ha ha… hóa ra, Hàn Quốc cũng có thính giả.


Chương 807

Bình Luận (0)
Comment