Chương 809
Thính Giả Hàn Quốc, Con Rối Tô Bạch! 2
Ba người kiểm tra căn nhà lầu một lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tô Bạch đâu.
Lúc này, mập mạp dường như nghĩ đến thứ gì đó, anh ta lập tức ngồi khoanh chân, tay cầm hai quân cờ, bắt đầu xem kỹ lại trận pháp của mình một lần nữa, hòa thượng và Gia Thố đứng ở phía sau anh ta đợi.
Chỉ chốc lát sau, trên gương mặt của mập mạp hiện ra vẻ Âu Mỹám, nghiêm mặt nói: “Mẹ nó, vậy mà lại có người phá giải được trận pháp của tôi, dưới điều kiện tiên quyết không phá trận pháp của tôi, vẫn có thể tự do ra vào!”
“Vậy Đại Bạch, có khả năng lành ít dữ nhiều rồi.” Hòa thượng trầm ngâm nói.
Tên lùn và người phụ nữ Hàn Quốc tiến vào trong một cửa hàng tiện lợi, đặc biệt tìm một vài món đồ hộp, những món đồ hộp này nghĩ đến cũng đã trải qua phóng xạ một khoảng thời gian rất dài, cũng không biết ăn vào liệu có tác dụng phụ gì đối với cơ thể hay không. Nhưng đối với thính giả mà nói, không cần biết có tác dụng phụ gì, cũng không cần biết có thay đổi chất hay không, dù sao thì thời gian mình ở trong thế giới chuyện xưa cũng có hạn, khi rời khỏi thế giới chuyện xưa, Phát Thanh cũng sẽ khôi phục lại cơ thể cho mình, cho nên khỏi cần lo lắng điều gì.
Tên lùn lại càng trực tiếp dốc ngược một món đồ hộp đã biến thành màu đen vào miệng mình rồi nhai nuốt, thoạt nhìn rất hưởng thụ.
Người phụ nữ thì lại đứng ở bên cạnh gã, ả không ăn nổi loại đồ này, nhưng vẫn đang khuyên nhủ gì đó, nhưng rất dễ nhận thấy, tên lùn rất có tự tin về thủ đoạn của mình, nên gã chẳng nghe vào một chút lời khuyên bảo gì của ả.
Ở cửa siêu thị, Tô Bạch đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như một gã lính gác trung thành nhất. Lúc này, một con trùng màu trắng, chui ra từ bên dưới làn da cánh tay phải của hắn, còn chưa đợi nó chui lại vào trong, thì một miếng da ở nơi đó đột nhiên nhúc nhích, con trùng màu trắng đó lập tức bị vùi vào trong, bị miếng da này hoàn toàn cắn nuốt.
Mà Tô Bạch vẫn đứng nguyên ở đó như cũ, vẫn không hề nhúc nhích, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Phan Văn Cát, tôi vẫn cảm thấy con rối đó rất không ổn định, tôi có một loại dự cảm không rõ.”
“Kim Anh Ái, đặt trái tim của cô xuống bụng đi được chưa, không có việc gì đâu, tin tôi đi, cho dù là thính giả cao cấp, chỉ cần bị tôi chế tạo thành con rối thành công, cũng không thể giãy thoát được đâu. Những con trùng đó chính là ác linh giun bờm ngựa mà tôi đã dày công chăn nuôi, bọn chúng tương đương với vô số đôi mắt và vô số lỗ tai của tôi, sẽ giúp tôi nhìn chằm chằm vào con rối, hơn nữa, cho dù con rối mất tích, không có lực sinh mệnh mà những con trùng đó của tôi mang lại, thì cậu ta cũng sẽ lại biến thành một người chết! Thậm chí, bởi vì nguyên nhân vừa ra vừa vào này, cho dù cậu ta có thoát khỏi sự khống chế của tôi, cũng chỉ có thể lập tức đi đời nhà ma.”
Cái đầu của Phan Văn Cát hơi nhỏ, trên gương mặt cũng hơi rỗ, từ vẻ ngoài mà nói, gã quả thực lớn lên chẳng ra làm sao, cũng chính bởi vậy, mà gã rất biết ơn Phát Thanh. Nếu không có phát thanh, thì một người không tiền không thế như gã ở trong xã hội Hàn Quốc, sẽ mãi mãi bị người coi thường, nhưng nhờ có Phát Thanh, gã đã được sở hữu một sinh mệnh hoàn toàn khác hẳn.
Từ quan điểm khuynh hướng tình cảm này để thấy, Phan Văn Cát thực ra cũng gần giống Tô Bạch, thực ra có ấn tượng tốt đối với Phát Thanh và thế giới chuyện xưa hơn ác cảm rất nhiều.
“Nhưng trực giác của tôi nói cho tôi biết...”
“Được rồi, đừng có trực giác của cô, trực giác của cô nữa, nếu trực giác của cô thực sự chính xác, thì lúc đầu cô cũng sẽ không vì phẫu thuật thẩm mỹ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà bị hủy dung.”
Phan Văn Cát lôi một hộp cá ra, ba mươi năm qua đi, cho dù là đồ hộp cũng đã sớm biến chất rồi, nhưng gã dường như rất thích loại mùi vị như vậy, mà ăn mãi không biết chán.
Kim Anh Ái thấy Phan Văn Cát hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên của mình, cũng không biết làm thế nào. thế giới chuyện xưa này, tuy rằng bối cảnh là Hàn Quốc, nhưng lại xuất hiện thính giả của những quốc gia khác, cho nên cho dù thế nào, ả cũng nhất định phải ở chung với Phan Văn Cát.
Bởi vì thính giả ở những quốc gia khác rất có khả năng cũng sẽ tổ đội với nhau, nếu mình không tổ đội, vậy kết cục... có thể nghĩ cũng biết.
Lúc này, linh kiện móc bên hông Phan Văn Cát đột nhiên vang lên. Sắc mặt của gã thay đổi.
“Là bạn của người kia tới tìm sao?” Kim Anh Ái hỏi.
Phan Văn Cát lắc đầu, cười lạnh một tiếng: “Không phải, là người Nhật Bản.”
Nói xong, trong tay gã xuất hiện một túi tiền, rồi lôi một chứng minh thư từ trong túi tiền ra. Túi tiền đã rách tả tơi, tiền giấy bên trong cũng toàn đồng nhuốm bẩn, chứng minh thư cũng mơ mơ hồ hồ không thể nhìn được rõ ràng, nhưng từ một vài ký hiệu vẫn có thể phân biệt được một cách ác ý rằng đây là chứng minh thư của nước nào.
“Mà con rối của tôi thì lại là một người Trung Quốc.”
“Người Nhật Bản? Bọn họ có mấy người?”
“Ba người.” Phan Văn Cát mím môi: “Hơn nữa, trong số bọn họ...”
Gã còn chưa nói xong, đã lập tức lùi về sau một bước, lùi ra phía sau Kim Anh Ái.
“Bảo vệ tôi, Anh Ái!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong phút chốc, một đám hoa anh đào đột nhiên rơi xuống từ trên cái giá bên cạnh, đồng thời trong hương thơm còn mang theo cả sát khí đáng sợ!
Bóng người của một nữ ninja trực tiếp bước ra từ bên giá hàng đó, cô ta vung bàn tay một cái, mỗi chuỗi phi tiêu bắn nhanh tới.
Kim Anh Ái mở hai tay ra, khi phi tiêu đụng đến cánh tay ả, vậy mà lại phát ra tiếng kim loại va chạm “leng keng”, toàn bộ phi tiêu này bị bắn bay ra ngoài, xung quanh cũng vang lên tiếng nổ mạnh dữ dội.
Ngay sau đó, Kim Anh Ái chủ động phóng tới, vung một vuốt về phía ninja nữ đó, trên hai tay của ả cũng móc ra những xước kim loại như Wolverine.
Nữ ninja một đòn bất thành, lập tức lùi lại, thân hình nhanh chóng lại hợp làm một với giá hàng xung quanh.
Một vuốt của Kim Anh Ái cắt đứt giá hàng trước mặt, vật phẩm hàng hóa trên đó cũng lập tức nát bét, nhưng lại không tìm được bóng dáng của nữ ninja đó đâu.
“Đi rồi sao?” Kim Anh Ái hỏi Phan Văn Cát ở phía sau mình.
“Không thể nào, chưa đi đâu, ngược lại, còn có mấy người khác đang tiếp cận.” Phan Văn Cát ngẩng phắt đầu lên: “Phía trên!”
“Ầm!”
Lúc này, xà nhà của cửa hàng tiện lợi trực tiếp sụp xuống, một người đàn ông mặc khôi giáp võ sĩ từ trên trời giáng xuống, thọc thẳng một đao về phía Phan Văn Cát!
“Anh Ái, nhờ cô cả đấy!”