Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 810 - Chương 810 Mọi Người Mang Vẻ Mặt Sợ Hãi 1

Chương 810

Mọi Người Mang Vẻ Mặt Sợ Hãi 1


Khả năng cận chiến của Phan Văn Cát thật sự là yếu đến mức khiến người tức điên, gã đi đến cửa bên, thực ra gã thẳng thắn hơn mập mạp, cận chiến cũng kém hơn mập mạp, nhưng vẫn tuyệt đối khiến người không có cách nào coi thường, vậy nhưng Phan Văn Cát thực sự chỉ là một con gà mờ về phương diện cận chiến. Đây cũng là lý do tại sao gã khao khát muốn biến Tô Bạch thành con rối như vậy.


Thường thì sao khi tiến vào thế giới chuyện xưa, Phan Văn Cát đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để tạo ra một con rối cho mình, hoặc là tìm một trợ thủ loại hình cận chiến cho mình, mà bởi vì gã am hiểu và có ưu thế về những phương diện khác, cho nên thường mà nói, tìm đồng đội cũng không khó, thậm chí có rất nhiều thính giả loại hình cận chiến sẽ rất mong ngóng đi cùng gã.


Đương nhiên, ở đây cũng không bao gồm thính giả Nhật Bản.


Trong toàn bộ phạm vi phương Đông, khi Phát Thanh đang thiết lập và tiến vào thế giới chuyện xưa, thính giả Trung Quốc trên cơ bản sẽ tự chơi một mình, mà thính giả Nhật Hàn thì từ khi bắt đầu, khi còn là người thực tập đã thường xuyên bị sắp xếp với nhau.


Sau đó, có khả năng nguyên nhân là do Phát Thanh cố tình ở phía sau thúc đẩy, hoặc cũng là nguyên do từ đủ loại nhân tố trùng hợp khác nhau, và yếu tố lịch sử tác động, mà giữa thính giả Nhật và Hàn lại dần dần hình thành một loại bầu không khí đối lập người sống ta chết.


Thậm chí, vào thời điểm nghiêm trọng nhất, đôi bên đã từng có thính giả bất chấp quy tắc ở thế giới hiện thực của Phát Thanh, mà đi tới quốc gia của đối phương để phá hoại mà ám sát. Tuy rằng những người này đều bị Phát Thanh trừng phạt, thậm chí trên mộ đã mọc cao cỏ, nhưng sự đối lập và ân oán của đôi bên đã hình thành như vậy rồi, cũng không thể nào hòa giải được.


Đương nhiên, giữa các thính giả theo đuổi lợi ích, theo lý mà nói thì thù hận có lớn đến đâu, cũng không đến mức vừa gặp mặt như vậy đã rút đao bắt đầu chém giết, một quy tắc mấu chốt mà Phát Thanh thiết lập, đó chính là ở trong thế giới chuyện xưa có một quy tắc ngầm, các thính giả Hàn Nhật đánh chết đối phương, thì có thể căn cứ theo đánh giá thực lực cao thấp của đối phương, để nhận được phần thưởng tương ứng.


Đây chính là chỗ cao minh trong việc nuôi cổ của Phát Thanh, giới thính giả Trung Quốc tương đối đông hơn Nhật Hàn, hệ sinh thái chém giết và đấu đá nội bộ vốn đã tồn tại. Nói một cách tương đối, thì nhân số thính giả Nhật Hàn ít hơn thính giả Trung Quốc rất nhiều, cho nên chỉ có thể dựa vào loại thúc đẩy này của Phát Thanh, để khiến lập trường của bọn họ đối lập, cũng xem như là tăng mạnh tính cốt truyện của Phát Thanh.


Kim Anh Ái phát ra một tiếng kêu to, chủ động xông về phía trước.


“Rầm!”


Đao của võ sĩ xẹt một đường qua cổ của ả, trong lúc nhất thời, đốm lửa bắn ra bốn phía, nhưng trên người của Kim Anh Ái chỉ bị rạch một tầng da như vậy, thậm chí ngay cả máu cũng không thấy.


Móng vuốt của Kim Anh Ái thì lại cào điên cuồng lên mũ và áo giáp của đối phương, để lại những vết xước trên áo giáp của anh ta, phải biết rằng áo giáp này có ẩn chứa dấu ấn pháp trận, vô cùng kiên cố!


Võ sĩ lùi về sau vài bước, Kim Anh Ái cũng không đuổi theo.


Phan Văn Cát lạnh lùng nhìn bốn phía, trong tay xuất hiện một bàn tính, gã đột nhiên vỗ bàn tính một cái, toàn bộ viên tính bắn ra ngoài, trong nháy mắt, một trận pháp đơn giản đã được gã bày bố ở nơi này.


“Ầm!”


Nữ ninja vừa mới ẩn hình đã bị ép ra khỏi môi trường xung quanh.


“Ngăn cản thêm một phút nữa để tôi hoàn thiện và nâng cấp trận pháp.”


Phan Văn Cát tay trái nâng bàn tính, tay phải không ngừng trượt trên bàn tính không có viên tính kia, trong nháy mắt, các loại tính toán phức tạp hiện ra, trận pháp tạm thời bố trí đang nhanh chóng được nâng cao.


Có loại thủ đoạn này, chẳng trách gã lại có thể phá giải trận pháp của mập mạp mà không làm kinh động đến anh ta.


“Ha ha ha…”


Một tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, bên ngoài cửa hàng tiện lợi xuất hiện một người đàn ông gầy giơ xương mặc pháp bào màu vàng trên người, cầm một cây quạt xếp trong tay, người đàn ông vung quạt, trong lúc nhất thời, toàn bộ vị trí trận pháp xung quanh đều bị bóp méo.


“Âm dương sư!”


Phan Văn Cát tức giận chửi một tiếng, tiểu đội ba người Nhật Bản này của đối phương, phối hợp với nhau thực sự quá hoàn chỉnh.


Trên gương mặt của Kim Anh Ái cũng lộ ra vẻ nặng nề, thấp giọng bảo: “Rút thôi!”


Phan Văn Cát gật đầu: “Thằn lằn đứt đuôi rồi.”


Đối mặt với tiểu đội ba người như vậy, cứ tiếp tục chống đỡ, có khác gì với không sáng suốt đâu. Trong thế giới chuyện xưa này chắc chắn vẫn còn những người khác đang tản mác, hoàn toàn không cần thiết phải đối đầu vào lúc này.


Nguyên nhân quan trọng nhất là hiện giờ, ngay cả nhiệm vụ chính Phát Thanh còn chưa tuyên bố, đã đối đầu làm quái gì?


Nữ ninja lại tung đòn, ý đồ ngăn Kim Anh Ái lại.


Âm dương sư lại vung quạt, ý muốn chặn Phan Văn Cát.


Đồng thời, võ sĩ thì lại giơ đao tiếp tục tiến lên, bọn họ vừa mới chiếm thế thượng phong, không chém rớt được mấy miếng thịt thì làm sao cam lòng?


“Hộ!”


Phan Văn Cát khẽ quát một tiếng. Một cơn gió lạnh thổi tới, chặn võ sĩ lại.


Ánh mắt của võ sĩ híp lại, chém một đao vào cơn gió lạnh trước mặt.


“Ầm!”


Cơn gió lạnh tản đi, xuất hiện bóng người của Tô Bạch, năm ngón tay của Tô Bạch trực tiếp nắm đao của võ sĩ, trên mỗi một ngón tay chính là móng tay vừa dài vừa đen, toàn bộ cánh tay người cũng khô quắt lại, hóa thành trạng thái cương thi, hay nói là trạng thái bán cương thi.


Ngay sau đó, Tô Bạch đá một cước, võ sĩ nghiêng người định tránh né, nhưng anh ta phát hiện ra đây chỉ là một con rối mà thôi, cho nên dự định sau khi tránh được một cước này sẽ thuận thế bổ tiếp một đao tới.


Thế nhưng, bản năng chiến đấu của Tô Bạch vẫn còn đó, tuy rằng không có cách nào phát huy được một trăm phần trăm cường hóa và huyết thống, nhưng vẫn có thể dùng một nửa.


Những đường tơ máu xuất hiện đứt quãng trên người Tô Bạch, nhưng sức mạnh của hắn cũng được tăng lên ngay lúc này, bàn tay nắm đao của võ sĩ kéo xuống dưới, đao của võ sĩ “phập” một tiếng, khảm vào trong cánh tay phải của Tô Bạch, bị hắn dùng xương cốt của mình kẹp lại.


Đây vốn là cách thức chiến đấu của con rối, không biết sống chết, không để ý đến thiệt hại của bản thân, mà chỉ cầu gây sát thương cho kẻ địch.


Nhưng, đây thực ra cũng vốn là cách thức chiến đấu của Tô Bạch khi tỉnh táo.


Chương 810

Bình Luận (0)
Comment