Chương 811
Mọi Người Mang Vẻ Mặt Sợ Hãi 2
Đao của võ sĩ bị kẹt cứng, anh ta muốn rút đao ra theo bản năng, nhưng lại không thể nào rút được, xương cốt của đối phương phát ra tiếng ma sát chói tai, lại kẹp chặt cứng lưỡi đao, khiến nó không có cách nào nhúc nhích nổi.
Ngay sau đó, Tô Bạch vung một quyền tới, nhắm thẳng vào ngực của võ sĩ.
“Ầm!”
Cả người võ sĩ bay ngược ra sau, trực tiếp đâm thủng vách tường cửa hàng tiện lợi, đập ra một cái hang, áo giáp trên ngực lại càng lõm xuống một cái hố.
“Phụt…”
Võ sĩ giãy dụa thân hình, còn chưa đứng dậy, thì một ngụm máu tươi đã phun ra, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Bạch tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Cùng lúc hoảng sợ, còn có âm dương sư kia, nữ ninja, Kim Anh Ái và cả Phan Văn Cát.
“Con rối chỉ sở hữu một nửa thực lực của bản thể mà thôi, vậy trước khi người Trung Quốc này bị thương rốt cuộc phải mạnh đến thế nào? Cho dù là ở trạng thái con rối, thì người có thâm niên bình thường cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.”
Ngực của Phan Văn Cát phập phồng một hồi, gã cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối rồi. Phải biết rằng, gã vốn chỉ muốn hy sinh một con rối như Tô Bạch đây, để giúp mình chặn hậu chạy trốn mà thôi.
Nhưng bây giờ còn chạy cái shirt ấy!
.
Cục diện bởi vì sự xuất hiện của Tô Bạch mà lập tức bị đảo ngược. Ba người Nhật Bản trước đó khí thế hùng hổ, trong phút chốc đột nhiên có một loại cảm giác rất không chân thực.
Môi của Phan Văn Cát mấp máy, sau đó đọc chú ngữ, ngón tay chỉ thẳng về phía ninja nữ đang đánh nhau với Kim Anh Ái đó.
Tô Bạch quay người, mặt hướng về phía ninja nữ.
Thân pháp của ninja nữ rất quỷ dị, giống như một con rắn độc, chỉ cần bạn sơ sẩy đắc ý một cái thôi, cô ta có thể cắn bạn một phát thật mạnh!
Phương thức chiến đấu của Kim Anh Ái lại càng thiên về hướng phóng khoáng cực đoan, cho nên khi đối diện với nữ ninja, ả có loại cảm giác có sức mà không thể dùng, hoàn toàn không thể bắt được cô ta, ngược lại, còn luôn luôn phải đề phòng đối phương đánh lén và ám sát.
Thế nhưng, ngay khi ánh mắt của Tô Bạch rơi lên người ninja nữ, cô ta lại dừng tấn công theo bản năng, cả người bắt đầu lùi lại. cô ta cũng đã nhìn thấy kết cục của vị võ sĩ đó. Đối với con rối này, cô ta có sự kiêng dè sâu sắc, khi chưa hoàn toàn thăm dò được nội tình của đối phương, ninja nữ sẽ chọn cách ổn thỏa.
Lúc này, Tô Bạch cũng cử động rồi, hắn chặt đứt đường lui của ninja nữ.
Ninja nữ cắn răng, cơ thể trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này, thân hình của Tô Bạch cũng hóa thành một màn sương máu, cùng nhau bay tản đi. Ngay sau đó, sương máu nổi lên, cơ thể của ninja bị ép hiện hình, sắc mặt rất khó coi. Lúc này, sương máu ngưng tụ ra hình dáng của Tô Bạch, một bàn tay hắn túm về phía cô ta, giống như diều hâu tróc gà con.
“Độn!”
Thế nhưng, thủ đoạn của ninja nữ cũng không dễ đối phó như vậy, hai tay cô ta chập lại, không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo cả lên, thân hình của cô ta cũng nhanh chóng lùi lại bằng một loại phương thức trái với lẽ thường.
Không bắt được cô ta, bàn tay của Tô Bạch biến từ vuốt thành nắm đấm, thế lớn sức nặng, vung mạnh một đòn tới.
“Ầm!”
Cả người nữ ninja bay ngược ra sau, đâm vỡ cửa kính của cửa hàng tiện lợi, rơi xuống bên cạnh vị âm dương sư kia. Một tay cô ta ôm ngực mình, sắc mặt tái nhợt. Rất dễ nhận thấy, nếu trước đó bị Tô Bạch tóm được, vậy thứ chờ đợi cô ta chỉ có thể là cái chết. Nhưng cho dù không bắt được, thì một quyền đó của Tô Bạch chắc chắn cũng khiến cô ta rất khó chịu đựng được.
Phan Văn Cát dùng mắt ra hiệu với Kim Anh Ái, ý bảo ả tới áp chế đi. Gã không bằng lòng để Tô Bạch đi đối diện với vị âm dương sư kia. Bởi vì gã biết rõ, chưa biết chừng vị âm dương sư này có thủ đoạn gì đó phá hỏng sự khống chế của mình đối với con rối Tô Bạch này.
Trước kia, phá hỏng thì phá hỏng thôi, Phan Văn Cát cũng không đến mức đau lòng cho lắm, nhưng đối với con rối Tô Bạch này mà nói, một khi mình mất đi sự khống chế đối với hắn, Tô Bạch sẽ hoàn toàn mất lực sinh mệnh mà con trùng mang tới, trực tiếp tử vong. Một con rối mạnh mẽ như vậy, biết đánh như vậy, nếu chết mất tiêu rồi, thì thật sự đáng tiếc quá!
Phan Văn Cát thực sự không cam lòng. Không, là tuyệt đối không nỡ chứ!
Âm dương sư này nhìn về phía Tô Bạch với đôi mắt sáng ngời, anh ta đương nhiên biết Tô Bạch là một con rối, nhưng một con rối có thực lực mạnh mẽ như vậy, cũng đã đủ để khiến anh ta kinh hãi, thậm chí là… thèm rỏ dãi!
Người Hàn Quốc chết tiệt này, gã tìm ở đâu ra một người có thâm niên mạnh mẽ đến thế, hơn nữa còn luyện chế hắn thành con rối nữa?
Đáng tiếc, bây giờ anh ta không có thời gian để nghĩ nhiều thêm về những vấn đề này, vốn tự cho rằng mười phần chắc chín có thể giết sạch đối phương, nhưng vào lúc này, xem ra đã trở nên có hơi hiển nhiên, sự xuất hiện của con rối này, đã trực tiếp xoay ngược cục diện.
Trong tay của võ sĩ nằm ở đó xuất hiện hai hạt châu màu đen, trực tiếp bóp nát, một màn sương màu đen bao lấy anh ta, sau khi màn sương tản đi, võ sĩ cũng biến mất không còn thấy.
Âm dương sư khom thắt lưng, vung quạt, một đường ánh sáng bao trùm tới. Anh ta và nữ ninja kia cũng trực tiếp biến mất tăm.
“Anh Ái, đừng đuổi theo, bọn họ một lòng muốn chạy, chúng ta cũng không có cách.” Phan Văn Cát ngăn Kim Anh Ái có suy nghĩ tiếp tục đuổi theo.
Độn pháp của người Nhật Bản nổi tiếng, hơn nữa Phan Văn Cát cũng không dám cho Tô Bạch trực tiếp đuổi giết như vậy, thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của mình, thế này quá không an toàn.
Kim Anh Ái đi trở về, xước kim loại ở hai tay thu vào bên dưới làn da, ả chỉ tay vào Tô Bạch, quát: “Phan Văn Cát, cậu ta quá mạnh, anh thật sự khống chế được cậu ta sao?”
Dễ nhận thấy, tuy rằng biểu hiện trước đó của Tô Bạch đã phá được cục diện một cách hoàn mỹ, nhưng lại càng nghiệm chứng cho sự bất an trước đó của Kim Anh Ái, tuyệt đối không phải là không có căn cứ.
Phan Văn Cát lắc đầu: “Cậu ta mạnh, vừa hay, trong thế giới chuyện xưa này, độ tự do rõ ràng cao hơn, cũng có nghĩa là cơ hội chém giết giữa các thính giả cũng sẽ cao hơn, cũng sẽ càng phổ biến hơn, có cậu ta, mới là đồ bảo vệ tuyệt đối cho sự an toàn của chúng ta. Điều mà chúng ta phải làm tới đây, chính là tiếp tục tìm kiếm xem liệu có còn thính giả Hàn Quốc nào đơn độc hay không.”