Chương 812
Người Trung Quốc Đáng Sợ
Vừa nói, Phan Văn Cát vừa đi tới trước mặt Tô Bạch vẫn không hề nhúc nhích một cách rất yêu chiều, đầu tiên gã duỗi tay ra, rút miếng kính vẫn luôn cắm thẳng vào trong miệng của Tô Bạch ra, trước đó gã vẫn chẳng muốn rút ra, nhưng bây giờ cảm thấy phải đối xử thật tốt với con rối của mình.
“Phụt…”
Một ít nước mủ lập tức văng ra ngoài, nhưng trong nước mủ, hàm lượng máu màu đỏ hình như đã nhiều hơn so với lúc trước rất nhiều, điều này có nghĩa cơ thể này bởi vì được bổ sung thêm trùng tộc dồi dào sức sống, nên đã bắt đầu khôi phục lại hoạt tính.
Phan Văn Cát ném tấm kính sang một bên, duỗi tay sờ lên ngực của Tô Bạch một cách rất cưng chiều.
“Một con rối mạnh mẽ biết bao, thật sự khiến tôi yêu cậu chết mất thôi.”
Ánh mắt của Phan Văn Cát rơi lên cánh tay phải của Tô Bạch, nơi đó còn cắm một thanh đao võ sĩ. Gã thử duỗi tay, định nhổ thanh đao này ra, nhưng Phan Văn Cát lại phát hiện ra thanh đao võ sĩ này đã khảm rất sâu vào trong xương cốt của Tô Bạch, dựa vào sức lực của gã, lại không thể nào nhổ ra được.
“Anh Ái, cô tới giúp một chút, giúp tôi nhổ thanh đao võ sĩ này ra ngoài đi.”
Phan Văn Cát phủi tay, gọi Kim Anh Ái.
Kim Anh Ái đi lên, duỗi tay nắm lấy đao võ sĩ, ả liên tiếp phát lực hai lần, cuối cùng cũng nhổ được thanh đao võ sĩ này ra ngoài.
Đồng thời, ả cũng thầm kinh ngạc, chẳng trách vừa rồi khi chiến đấu vị võ sĩ đó lại không rút đao thành công. Vậy mà thanh đao này, lại bị con rối dùng xương cốt kẹp chặt cứng.
Nguyên nhân rốt cuộc nằm ở việc con rối không biết tránh né, chỉ đơn thuần chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, hay là còn có nguyên nhân khác nữa?
Trong miệng của Phan Văn Cát không ngừng thổi hơi vào vết thương trên cánh tay phải của Tô Bạch, bộ dáng trông có vẻ rất đau lòng.
“Ồ, bé cưng đau à, bé cưng không đau nữa này.”
Nói xong, Phan Văn Cát lại lôi một quả trứng trùng màu trắng từ trong quần áo của mình ra, rồi nhét thằng vào trong vết thương sâu đến có thể thấy được xương ở cánh tay phải.
Trong nháy mắt, làn da của vết thương cực lớn trên tay phải đó bắt đầu từ từ liền lại.
“Anh thật đúng là chịu chơi, cậu ta chỉ là một con rối mà thôi.” Kim Anh Ái cũng là người quen cũ của Phan Văn Cát, đương nhiên ả biết loại trứng trùng đó quý giá đến đâu, đó là cục bảo bối mà gã đã tốn rất nhiều tâm huyết và cái giá để nuôi dưỡng thành.
“Không không không, không đau lòng, có cậu ta ở đây, tôi có thể nhận được nhiều thứ hơn gấp bội trong thế giới chuyện xưa này, đây là đầu tư, là đầu tư buôn một lãi mười. Bây giờ tôi đang nghĩ, nên làm thế nào mới có thể nâng cao thực lực của câu ta, một nửa thực lực đã mạnh mẽ như vậy rồi, nếu nâng cao đến ba phần tư thì sao nhỉ?”
Trên gương mặt của Phan Văn Cát cũng lộ ra vẻ hưng phấn, rõ ràng thực lực mà Tô Bạch có thể phát huy càng mạnh, thì sự ỷ lại của gã cũng càng lớn, người có thâm niên bình thường, hoàn toàn không phải là đối thủ của con rối của mình!
Sắc mặt của Kim Anh Ái thay đổi, lập tức nhắc nhở: “Phan Văn Cát, anh đừng đùa với lửa, tôi thừa nhận cậu ta rất mạnh, thậm chí nếu cậu ta không phải ở trong trạng thái bị thương nặng, thì lúc đối mặt với cậu ta, trong lòng tôi cũng không nắm chắc đến một phần. Nhưng anh phải biết rõ, càng là người mạnh mẽ, lại càng khó mà khống chế được, anh đừng chơi quá mức.”
Cũng may, Phan Văn Cát vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, lần này anh ta cuối cùng cũng nghe lọt lời của Kim Anh Ái mà gật đầu.
“Trước cứ như vậy là được rồi, đợi sau này lại xem xem, có cần thiết tiếp tục nâng cấp nữa hay không.”
Trong lòng gã, thực ra một mặt cũng mừng rỡ vì thực lực mạnh mẽ của Tô Bạch, mặt khác cũng nhiều thêm một tia phòng bị. Nhưng gã thực sự rất tin tưởng, tin vào thủ đoạn của mình chắc chắn có thể khống chế được Tô Bạch.
“Nơi này không thể ở lại, sóng năng lượng từ trận đánh nhau vừa rồi chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những thính giả khác gần đây, nói không chừng…” Phan Văn Cát nhìn Tô Bạch: “Nói không chừng sẽ dẫn đến sự chú ý của bạn cậu ta.”
Đúng vậy, khi gã phát hiện ra Tô Bạch, bên cạnh hắn có trận pháp bảo vệ, rõ ràng là bạn của hắn đã bố trí để bảo vệ hắn.
Tuy rằng trận pháp đó đã bị chính Phan Văn Cát phá giải, nhưng gã cũng không thể không thừa nhận, vị trận pháp sư Trung Quốc này có trình độ trận pháp không thể coi thường. Hơn nữa, rất có khả năng người ta chỉ biết sơ qua thôi, và có khả năng người ta vẫn còn bản lĩnh thật sự khác.
Bạn bè của cường giả, hiển nhiên sẽ không phải là tay mơ, đồng đội có thể tổ đội với một người có thâm niên mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không phải nhân vật dễ đối phó. Phan Văn Cát cũng không muốn đợi đến khi người ta phát hiện ra nơi này, thấy mình đã luyện chế bạn bè của bọn họ thành con rối, phỏng chừng bọn họ chắc chắn sẽ phát điên lên mất. Đến lúc đó một đám thính giả Trung Quốc có thâm niên mạnh mẽ, sẽ tới liều mạng với mình, nghĩ thôi cũng thấy da đầu tê rần rồi.
“Đi hướng nào đây?” Kim Anh Ái nhìn về phía Phan Văn Cát, rất dễ nhận thấy trong tiểu đội này, ả hoàn toàn nghe theo ý kiến của Phan Văn Cát, đây là biết trước biết sau, không phải sao?
“Đi về phía nhà máy điện hạt nhân đi.” Phan Văn Cát liếm môi: “Bây giờ nhiệm vụ chính vẫn chưa được thông báo, tôi cảm thấy chắc hẳn vẫn chưa có người nào tiếp xúc đến điểm đó đâu, mà ở đây, trung tâm chân chính hay còn gọi là vị trí trung tâm, chắc hẳn chính là nhà máy điện hạt nhân đó, cứ đi tới nơi đó, chắc hẳn có thể kích hoạt nhiệm vụ chính. Hơn nữa, chúng ta có cậu ta rồi, một vài chuyện rất nguy hiểm, hoàn toàn có thể giao cho cậu ta làm, chúng ta chỉ cần phụ trách việc hái quả, lấy phần thưởng là được.”
Nói xong, Phan Văn Cát hơi thu dọn một chút, chọn một tuyến đường rồi cùng Kim Anh Ái rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Tô Bạch hiển nhiên vẫn luôn yên ổn đi theo phía sau bọn họ.
Chỉ có điều, cho dù là Phan Văn Cát hay là Kim Anh Ái đều không phát hiện ra, Tô Bạch đi ở phía sau bọn họ, bên dưới lớp biểu bì vừa mới khép lại ở cánh tay phải, viên trứng trùng vừa mới tách ra thành một con trùng nhỏ kia, đã lập tức bị miếng da đó cắn nuốt.
Xung quanh người, từ trên xuống dưới, bởi vì con trùng là một tuần hoàn, cho nên, không ngừng có con trùng bơi đến nơi này, cũng bị miếng da đó cắn nuốt.
Đây đúng thực là càng nhiều càng tốt, tới bao nhiêu cũng không từ chối!