Chương 814
Một Con Ngựa Đau Cả Tàu Bỏ Cỏ 2
Lời này nói ra, thực ra cũng được xem là lời từ tận đáy lòng, bởi vì thân là thính giả, cho dù bạn ở quốc gia dân chủ hay là độc tài, thì sức mạnh của thế tục, cũng rất khó khống chế được bạn, càng đừng nói đến ra lệnh cho bạn, nhất là ở cấp bậc thính giả có thâm niên này, trên cơ bản có thể coi thường giới hạn của thế tục.
Nhưng mỗi người đầy có sự kiên trì của mình, hai chị em này từ nhỏ vốn đã được đào tạo như những đặc công ở cơ quan tình báo trung ương Triều Tiên. Tuy rằng sau khi trở thành thính giả, một vài tư tưởng chắc chắn đã bị thay đổi, cách nhìn vấn đề cũng không còn cực đoan và phiến diện như vậy nữa, nhưng có một vài suy nghĩ đã rất thâm căn cố đế vẫn còn ở đó.
Cô em vừa định nói thêm gì đó, thì đột nhiên chung quanh vang lên tiếng lục lạc.
Đôi mày của cô ả lập tức nhíu lại, tiếng lục lạc này rất quen thuộc.
“Là anh ta sao?”
Rõ ràng, cô chị cũng nghe ra được là ai tới.
“Chắc hẳn là anh ta, không ngờ tên lùn đó cũng tiến vào thế giới chuyện xưa này.” Cô em đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Chị ơi, nếu anh ta cũng đã ở đây, vậy không phải đã có cách với chị rồi hay sao?”
“Em muốn… kêu chị cũng trở thành con rối sao?”
“Không đến mức biến thành con rối, nhưng em cảm thấy anh ta sẽ có cách.” Cô em nhanh chóng giải thích.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Tiếng lục lạc trước đó vốn truyền đi một loại thông tin thân phận, cho nên lúc này, Phan Văn Cát cũng đi vào một cách thoải mái, ngay cái liếc mắt đầu tiên đã trông thấy cô chị nằm trên giường, trong mắt lập tức vui vẻ.
Lại thêm một nguyên liệu tốt nữa!
Kim Anh Ái cũng bước vào trong.
Người của hai quốc gia trên hai bán đảo này vốn chính cùng một dân tộc, bầu không khí đối lập về mặt chính trị và quân sự rất nặng. Nhưng trong giới thính giả, quan hệ của họ vẫn xem như hòa hợp, bởi vì họ có cùng chung một đối thủ được Phát Thanh sắp xếp là Nhật Bản.
“Thật sự không ngờ có thể gặp được hai chị em các cô ở nơi này, Lý Mẫn Nhi, cô làm sao thế này?” Phan Văn Cát giả đò hỏi một cách quan tâm.
Cô chị hừ một tiếng, không nói lời nào.
Cô em thì lại liếc mắt ra hiệu với gã, rõ ràng, trong một khắc cô ả đi ra ngoài trước đó đã móc nối với Phan Văn Cát.
“Tôi có biện pháp khiến cô tốt lên đấy.” Phan Văn Cát cười ha ha và bảo.
“Tôi sẽ không cho phép anh luyện chế tôi thành con rối đâu.” Lý Mẫn Nhi trực tiếp từ chối, thân là con rối đi làm chuyện tốt cho người khác, loại chuyện ngu ngốc này, cô ta cũng không muốn làm.
“Ôi, đừng thế mà, tôi có thể không khống chế linh hồn và ý thức của cô, nhưng tôi có thể khống chế sự sống chết của cô, thế nào hả?” Phan Văn Cát lôi viên trứng trùng thứ ba, cũng là viên cuối cùng của gã ra trong tay: “Cô chắc hẳn cũng biết thứ này chứ hả.”
Trên gương mặt của Lý Mẫn Nhi lộ ra vẻ cân nhắc và do dự, sau đó cuối cùng cũng gật đầu.
Cô ta thực sự cũng không còn lựa chọn nào khác.
Phan Văn Cát không nhịn được mà vọt nhanh tới, đưa trứng trùng tới bên miệng của Lý Mẫn Nhi. Cô ta hé miệng ra, ngậm trứng trùng vào, sau đó, Phan Văn Cát rút một ống tiêm, đây là thứ mà hắn đã tiêm cho Tô Bạch trước đó.
“Đừng cho rằng tôi không biết đó là thứ gì!” Lý Mẫn Nhi nói một cách dữ tợn.
“Đừng hoảng, đừng hoảng, tôi sẽ không tiêm cái đó cho cô đâu, tôi nói được thì làm được.” Phan Văn Cát chỉ có thể hậm hực thu ống tiêm đó trở về: “Lát nữa cô sẽ thấy yếu đi một lúc, nhưng sau đó sẽ khá lên thôi. Ở đây không an toàn, chúng ta cần phải lập tức đi chuyển, hướng về phía nhà máy điện hạt nhân.” Phan Văn Cát đứng dậy, vẫy tay.
Tô Bạch từ bên ngoài bước vào trong, khiêng Lý Mẫn Nhi nằm trên giường bệnh lên cánh tay mình một cách rất lạnh lùng.
“Đi! Tôi cảm giác được khí tức của mấy người khác đang tới gần phía bên này.”
Phan Văn Cát, cô em Lý Nhụy Nhi và Kim Anh Ái cùng nhau bước ra khỏi căn nhà này, Tô Bạch khiêng Lý Mẫn Nhi cũng đi ra ngoài cửa.
Khi bước qua thềm cửa, Lý Mẫn Nhi đột nhiên nghiêng mặt mình tới gần tai của Tô Bạch, dùng âm thanh mà chỉ có hai người có thể nghe được, thấp giọng nói: “Anh cũng là con rối sao?” Lý Mẫn Nhi dùng tiếng Hán.
Tô Bạch không trả lời, khiêng cô ta tiếp tục tiến về phía trước với gương mặt không có biểu cảm.
“Có lẽ, là vì trong cơ thể tôi cũng có trùng, nên tôi có thể cảm giác được, trong cơ thể anh còn có nhiều khí tức của trùng hơn tôi, nhưng tôi lại càng có thể cảm giác được rõ ràng, những con trùng này thực ra đã sớm chết rồi. Đây là một loại biến hóa mà ngay cả Phan Văn Cát cũng không có cách nào cảm giác được, bởi vì gã là người khống chế con trùng, chứ không phải trùng, gã cũng chỉ có thể dựa vào cảm ứng với khí tức để khống chế anh. Nhưng trùng trong cơ thể tôi nói cho tôi biết, bọn nó có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ đối với đồng tộc vốn có trong cơ thể anh.”
Giờ khắc này, Tô Bạch đột nhiên dừng bước chân lại.
Bởi vì, Tô Bạch chỉ hơi dừng lại bên thềm cửa một chút, sau đó lại bước qua thềm cửa một cách rất tự nhiên, khiêng cô ta tiếp tục bước ra ngoài, đi theo bước chân của mấy người Phan Văn Cát.
Sự tạm dừng trước đó, dường như chỉ là một bước đệm nhỏ khi con rối bước qua thềm cửa, mà không phải vì trong lòng con rối này có quỷ, khiếp sợ sau khi bị phát hiện, hết sức bình thường, dường như chỉ là Lý Mẫn Nhi tự mình nghĩ nhiều.
Chỉ có điều, Lý Mẫn Nhi rất tin vào phán đoán của mình, cô ta tin rằng những con trùng đang ngọ nguậy, hơn nữa còn đang mang đến sức sống trong cơ thể cô ta, đang cảm ứng với tộc đàn của chúng.
Cô ta cảm thấy con rối này vẫn đang giả bộ, vẫn đang diễn kịch!
“Đừng giả bộ trước mặt tôi nữa, dựa theo lời của người Trung Quốc các anh mà nói, thực ra chúng ta cũng được tính là châu chấu trên cùng một dây thừng, thực sự chúng ta có thể liên thủ, cứ thế này tôi không biết anh đang có mưu đồ gì, nhưng tôi cảm thấy có tôi và anh liên thủ, lợi nhuận mà chúng ta có được chắc chắn sẽ rất lớn.”
Giọng nói của cô ta đè xuống thật thấp, chỉ có thể khiến bản thân cô ta và Tô Bạch nghe được, người ở hơi xa một chút, còn cho rằng Lý Mẫn Nhi chỉ đang rên rỉ đau đớn vì trứng trùng tiến vào trong cơ thể cô ta đang phân giải.
Chỉ có điều, cho dù Lý Mẫn Nhi có nói “moi tim móc phổi” thế nào, thì Tô Bạch vẫn không hề đả động gì như cũ, hắn giống như một người máy lạnh lùng, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.
Cuối cùng, sắc mặt của Lý Mẫn Nhi cũng Âu Mỹám hẳn đi, cô ta trực tiếp dùng giọng nói khàn khàn của mình, khẽ quát: “Phan Văn Cát, con rối này của anh có vấn đề, trùng trong cơ thể anh ta đã chết rồi mà anh lại không biết!”
Trong lúc nhất thời, đám người Phan Văn Cát đi ở phía trước đều dừng bước chân, ba người cùng quay đầu lại nhìn về phía này, nói một cách chính xác là nhìn về phía Tô Bạch lúc này đang khiêng Lý Mẫn Nhi.
Phan Văn Cát lôi lục lạc của mình ra, xước kim loại ở hai tay của Kim Anh Ái lại được giải phóng, cô em Lý Nhụy Nhi cũng vung một tay, một sợi tơ màu tím lập tức quấn quanh tay của cô ả, hai đầu sợi tơ nâng lên giống như một con rắn độc, tự có linh tính của mình, như thể thật sự sẽ chọn người mà cắn!