Chương 815
Biến Mất Rồi 1
Lý Mẫn Nhi nhìn Tô Bạch một cách lạnh lùng, nhưng Tô Bạch vẫn đang khiêng cô ta không hề nhúc nhích, như thể tất cả đều không liên quan đến mình. Hắn vẫn là con rối đó, con rối chiến đấu chỉ biết đơn giản trực tiếp, không tiếc thân mình, không có ý thức của bản thân, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Phan Văn Cát đó.
Thậm chí, cho dù đến hiện tại, Lý Mẫn Nhi vẫn chưa phát hiện ra bất cứ sóng dao động linh khí bất thường nào dưới thân Tô Bạch.
Điều này chứng tỏ có hai khả năng, hoặc là hắn thật sự chỉ là một con rối đơn thuần, hoặc là, diễn xuất và bụng dạ của người Trung quốc này lại khủng khiếp đến vậy!
Lý Mẫn Nhi lại càng nghiêng về cái sau hơn!
Phan Văn Cát chậm rãi vòng trở về, hai cô gái Lý Nhụy Nhi và Kim Anh Ái cũng tách ra đánh bọc sườn, ba người phối hợp với nhau tấn công kẻ địch, vây quanh Tô Bạch.
Tô Bạch vẫn đứng ở nơi đó không động đậy, không hề nhúc nhích.
“Cô nói, trùng của cậu ta đều chết hết rồi sao?” Phan Văn Cát nhìn Lý Mẫn Nhi và hỏi, sau đó, gã thử duỗi tay ra, nhẹ nhàng ngoắc một cái, xem ra là đang gọi những con trùng đó ra.
Trong phút chốc, ở vị trí cánh tay phải của Tô Bạch có những con trùng béo núc chui ra khỏi nơi làn da đó, số lượng đang không ngừng tăng nhiều lên, mà cùng lúc đó, khí tức của Tô Bạch cũng không ngừng giảm xuống, đó là một loại giảm sút thuộc về hoạt tính sinh mệnh.
Con trùng, vẫn còn đây!
Phan Văn Cát vung tay, những con trùng đó lại trở lại làn da trên cánh tay phải của Tô Bạch.
Ngay cả Lý Mẫn Nhi nhìn thấy cảnh tượng này cũng trông có vẻ sững sờ.
Chết tiệt, là con trùng trong người mình sinh ra lỗi giác sao?
Hay là vì mình quá yếu, nên khi trùng vào cơ thể, mình mới sinh ra ảo giác và lỗi giác?
Phan Văn Cát trầm ngâm một lát: “Bỏ đi, tôi vẫn nên lấy trùng từ trong cơ thể của cậu ta ra, nếu cô đã nói cậu ta có vấn đề, vậy có khả năng thật sự không an toàn, tôi không thể cho phép một con rối không an toàn vẫn luôn đi cùng mình được.”
Phan Văn Cát đi tới trước mặt Tô Bạch, một tay đặt lên vị trí đỉnh đầu của hắn, một tay còn lại lôi ra một cái hộp màu đỏ, chiếc hộp phả ra một mùi hương đặc biệt, chắc hẳn là mùi hương mang theo sức hấp dẫn mà đám trùng đó không có cách nào từ chối được.
Thế nhưng, cho dù là lúc này, thì Tô Bạch vẫn đứng nguyên ở nơi đó không nhúc nhích, dường như đã thật sự chấp nhận kết cục của mình.
Phan Văn Cát nhìn ánh mắt của Tô Bạch, cảm nhận sóng dao động linh khí của hắn.
Cuối cùng, “cạch” một tiếng, hắn đóng chiếc hộp lại, xoay người, tức giận nói: “Tôi đã nói rồi, con rối của tôi một khi được luyện chế ra, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi sự khống chế của tôi. Hai ả đàn bà Triều Tiên các cô thật đúng là thời gian làm đặc công cũng dài quá rồi đấy, nhìn thấy cái gì cũng đều nghi ngờ, có mệt hay không hả?”
Nếu đã thử thêm lần nữa, mà Tô Bạch quả thực vẫn không có vấn đề, vậy Phan Văn Cát hiển nhiên sẽ không có khả năng hủy diệt Tô Bạch, gã cũng sẽ không ngu đến mức làm ra loại chuyện tự chặt đi cánh tay của mình này.
Lần này khi gã tiến vào thế giới chuyện xưa này, trên người có ba viên trứng trùng quý giá, hai viên đã dùng trên người Tô Bạch, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được?
Sự đầu tư của gã cũng vẫn chưa hồi vốn đâu!
“Tiếp tục đi, mau chóng rời khỏi nơi này.”
Phan Văn Cát tiếp tục dẫn đầu đi.
Kim Anh Ái thu cước kim loại về, Lý Nhụy Nhi cũng thu sợi tơ lại, hai cô gái đi ở hai bên Phan Văn Cát. Tô Bạch vẫn tiếp tục khiêng Lý Mẫn Nhi, đi tiếp về phía trước.
Dọc theo đường đi này, Lý Mẫn Nhi cuối cùng cũng yên ổn hơn nhiều.
Đợi đến khi tới một hệ thống theo dõi an ninh trên đường cao tốc, sắc trời đã tối hẳn, Phan Văn Cát bắt đầu bày trận pháp, chuẩn bị qua đêm ở nơi này trước.
Bởi vì đã cách xa thị trấn đó, cho nên buổi tối cũng không cần phải lo lắng “bách quỷ dạ hành” quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của mình, nhưng những sắp xếp nên có, thì vẫn cần phải có, bởi vì Phan Văn Cát biết rõ, bây giờ không có khả năng chỉ có một nhóm thính giả của mình chuẩn bị xuất phát tiến về chỗ nhà máy điện hạt nhân.
Tô Bạch thả Lý Mẫn Nhi xuống, khí tức của cô ta cũng hùng hậu hơn trước nhiều rồi, rõ ràng sức sống của những con trùng đó đã khiến cô ta khôi phục lại ít nhất bốn, năm thành thực lực, quả thực cũng đã có sức tự bảo vệ mình nhất định.
“Cậu đi canh gác đi.” Phan Văn Cát chỉ huy Tô Bạch.
Tô Bạch không nói hai lời, trực tiếp đi lên vị trí nóc trạm theo dõi kia, trốn ở nơi đó.
Trạm theo dõi này được xây ở vị trí trung tâm thị trấn cùng với nhà máy điện hạt nhân, lúc trước chắc hẳn vẫn có người chuyên môn trông coi, để đề phòng người và xe từ bên ngoài tới, nhưng hiện tại đã qua ba mươi năm, cũng đã sớm hoang phế cả rồi.
“Cô Mẫn Nhi, là cô lo lắng nhiều rồi.” Phan Văn Cát không vội nghỉ ngơi, mà bước tới bên cạnh Lý Mẫn Nhi.
“Thăm dò thêm một lần, còn không phải để đảm bảo không có sai sót nhầm lẫn hay sao?” Lý Mẫn Nhi lắc đầu: “Chắc hẳn là cùng lúc con trùng của anh mang đến sức sống cho tôi, cũng đã mang lại tác dụng phụ về mặt tinh thần cho tôi rồi, bằng không tôi không đến mức sinh ra loại lỗi giác đó.”
“Hiện giờ cô thực ra là một nửa con rối, ý thức sẽ xuất hiện sự mơ hồ và lẫn lộn nhất định, là chuyện rất bình thường.” Phan Văn Cát giải thích: “Khi tôi tìm thấy người Trung Quốc đó, trạng thái của cậu ta còn tệ hơn cô nhiều, gần như chỉ còn bám vịn thừa vào một nửa hơi thở còn lại mà thôi, cậu ta hoàn toàn không có khả năng phản bội.”
Lý Mẫn Nhi gật đầu, nằm lên quần áo của mình.
Phan Văn Cát tìm đến một vách tường, dựa người lên trên đó, bắt đầu nghỉ ngơi, Lý Nhụy Nhi và Kim Anh Ái cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Trong khu phóng xạ, phản ứng từ chối của cơ thể là điều không thể thiếu, cũng giống như mọi người đang không ngừng nằm trong “trạng thái rớt máu” khi ở nơi này, cho nên chuyện nghỉ ngơi và điều tiết cơ thể quả thực cần phải hết sức nghiêm túc.
Ba tiếng đồng hồ, rất nhanh đã trôi qua trong màn đêm dày đặc.
Dường như thời gian nằm trên giường của Lý Mẫn Nhi có hơi nhiều, nên ngủ cũng rất tỉnh, cô ta mở mắt, nhìn về phía Tô Bạch đang trốn trên nóc phòng.
Không biết tại sao, cô ta có một loại lỗi gác, đó chính là người Trung Quốc chỉ có thể trông thấy bóng dáng mơ hồ đó, thực ra cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, mang lại một loại… tham lam!
Anh ta đang thèm khát thứ gì của mình?
Có thể nghiệm chứng ban ngày dường như đã nói rõ ý thức của mình chắc hẳn đã thật sự xảy ra vấn đề gì đó.
Hiện giờ Lý Mẫn Nhi đã không còn cho rằng Tô Bạch đang diễn kịch nữa, bởi vì cô ta cảm thấy, không có người nào có thể diễn kịch này đến mức chân thật như vậy, gần như đã thoát khỏi phạm trù của diễn xuất.
Bởi vì trên trời có mây đen dày đặc, cho nên buổi tối ở nơi này không nhìn thấy được ánh trắng, trông có vẻ rất tối tăm.
Lý Mẫn Nhi chậm rãi thả sợi tơ của mình ra, những sợi tơ này đang bắt đầu không ngừng kéo dài một cách im hơi lặng tiếng, hơn nữa, vị trí của sợi tơ lại càng nhắm thẳng vào Phan Văn Cát.